Năm nay là năm thứ mười trò chơi sinh tồn toàn cầu kinh hoàng ra mắt, cũng là năm đầu tiên Dạ Tẫn Nhiên làm chủ tiệm hệ thống cửa hàng, thậm chí chỉ mới tháng đầu tiên.
Ngay tháng trước, ông chủ tiệm bị một người chơi tập kích khủng bố rồi chết ngay tại chỗ, mang theo một thân đầy đạo cụ bảo mệnh chưa kịp dùng. Thật sự là một thảm án.
Ông chủ tiệm để lại một đống lớn điểm tích lũy, mở ra các cửa hàng thực thể trong những phó bản cùng với vô số đạo cụ do Chủ Thần cung cấp hoặc do các phó bản sản sinh.
Tiếp nhận hết thảy mọi thứ chính là Dạ Tẫn Nhiên – người chơi vừa bị chọn tiến vào trò chơi.
Giờ phút này, cậu đã là chủ tiệm.
Hệ thống cửa hàng ngừng hoạt động mấy tuần liền, người chơi oán than khắp nơi, tốc độ thông quan phó bản tụt dốc không phanh. Trong tình thế cấp bách, Chủ Thần không biết bị cái gì kích thích mà từ muôn vạn người chọn trúng Dạ Tẫn Nhiên, an trí vào vị trí bỏ trống này.
Không dám bất kính với Chủ Thần, Dạ Tẫn Nhiên âm thầm gõ mõ mấy cái.
Người lãnh đạo trực tiếp của cậu là một thứ không thể hình dung. Lần đầu tiên tận mắt thấy, đôi mắt cậu không chịu nổi lượng thông tin khổng lồ phức tạp, máu chảy đầm đìa, tròng mắt trong hốc nổ tung, toàn thân nội tạng bị nghiền nát. Cảm giác đó… cậu không dám nhớ lại.
Sau đó cậu được dùng đạo cụ chữa trị, lần nữa nhìn thấy thì chỉ còn giao diện hệ thống màu lam lạnh lẽo, dòng chữ bên trên thản nhiên an bài sẵn con đường đời.
Đồng thời, cậu thấy cả đếm ngược tử vong của mình.
Đây là điều mà bất kỳ người chơi nào khi bị chọn tiến vào trò chơi đều có: một khi quay về hiện thực thì lập tức bắt đầu đếm ngược tử vong.
Người chơi bình thường có thể thông qua việc thông quan phó bản để kiếm thêm thời gian, kéo dài sinh mạng.
Nhưng Dạ Tẫn Nhiên thì không. Chủ Thần liên tục ra lệnh qua hệ thống, nhiệm vụ chất chồng khiến cậu chẳng có cơ hội tham gia bất kỳ phó bản nào như người khác.
Con đường duy nhất cậu có để kiếm thêm thời gian, chính là đổi từ người chơi khác.
Trong cửa hàng thực thể, phương thức chi trả không chỉ giới hạn ở điểm tích lũy. Dạ Tẫn Nhiên có thể giao dịch bất cứ thứ gì với người chơi, chỉ cần cả hai bên đồng ý. Ngay cả thời gian còn dư thì người chơi khác cũng có thể chuyển vào tài khoản của cậu.
Sau vài lần giao dịch hướng dẫn, đếm ngược của Dạ Tẫn Nhiên tích lũy thành một quỹ thời gian khá an toàn. Cậu dần quen với kiểu công việc này, thậm chí còn nghĩ ra nhiều cách để giành lợi ích cho mình.
Dạ Tẫn Nhiên là một cô nhi, tuổi thơ thường thường không có gì đặc biệt, bạn bè ít, vừa tốt nghiệp đại học chính quy chưa tìm được việc ổn định, sống nhờ làm mấy công việc lặt vặt. Phòng ở cũng chỉ thuê tạm.
Nhưng từ khi bước vào trò chơi thì tất cả đã thay đổi.
Điểm tích lũy kiếm được trong trò chơi có thể đổi thành tiền thật bằng một vài thủ đoạn. Chỉ chưa đầy hai tuần tiếp nhận cửa hàng, Dạ Tẫn Nhiên đã đủ tiền mua một căn hộ đơn.
Dù chỉ ở một huyện nhỏ xa xôi, căn hộ cũng khá đơn sơ, nhưng so với trước kia thì chất lượng sống đã cải thiện rõ rệt. Nói thế nào thì Chủ Thần cũng coi như đại ân nhân của cậu.
Cho nên cậu không nên tức giận. Cho dù bị kéo ra khỏi bồn tắm thì Dạ Tẫn Nhiên vẫn im lặng gõ mõ vài cái.
Hệ thống cửa hàng chia đạo cụ thành sáu cấp S, A, B, C, D, E. Đạo cụ càng hiếm thì tồn kho càng ít. Một số đạo cụ cấp A và toàn bộ đạo cụ cấp S chỉ có một món độc nhất.
Nếu đạo cụ độc nhất bị dùng hết, thì phải chờ nó sản xuất lại. Trong không gian trò chơi do Chủ Thần tạo ra, dòng thời gian kỳ diệu có thể tuần hoàn, có thể khởi động lại nên sớm muộn cũng sẽ có ngày sản sinh trở lại.
Đến lúc đó, hệ thống sẽ báo cho Dạ Tẫn Nhiên đi lấy hàng. Cậu lại phải tự mình vào phó bản để thu hồi.
Không biết bao nhiêu lần, cậu muốn phun lửa: tại sao cái cửa hàng hướng tới toàn nhân loại này chỉ có một mình cậu vận hành, căn bản không thể lo hết được!
Đây đúng là công việc lương cao dễ giảm thọ.
Cho dù từng tận mắt thấy bộ mặt bóc lột độc ác của nhà tư bản Chủ Thần, Dạ Tẫn Nhiên cũng chẳng dám từ chức. Vị trí này cậu không làm thì có hàng vạn người khác muốn làm.
So với làm người chơi bình thường, phải vật lộn sinh tồn trong phó bản nguy hiểm trùng trùng thì cậu vẫn thấy ngồi trong hệ thống cửa hàng an toàn hơn.
Dạ Tẫn Nhiên thay bộ quần áo khác, dựa theo bối cảnh phó bản sắp tới rồi chọn một bộ áo dài màu xanh cổ kính, phối với mái tóc dài vốn ôn hòa nhu thuận. Thoạt nhìn chẳng khác gì nhân vật bước ra từ bức họa cuộn.
Phó bản có thể rơi vào bất kỳ thời đại hay địa điểm nào, người chơi đến từ khắp nơi. Nhưng Dạ Tẫn Nhiên không hề gặp rào cản ngôn ngữ, đó cũng là năng lực Chủ Thần ban cho.
Lần trước gặp A Mạn vốn là người nước A, nếu ở hiện thực chắc chắn bất đồng ngôn ngữ. Ngoại ngữ của cậu cũng không giỏi lắm.
Nhưng lần này thì không cần lo. Cậu sẽ tới một nơi thuộc về Hoa Hạ cổ đại.
【Đang tái nhập phó bản
【Lịch sử thông quan: 12 lần, chưa có đội ngũ nào đạt True End】
【Phó bản mở ra, số người chơi hiện tại: 5/5】
Đây là phó bản độ khó trung bình, nhưng muốn tìm ra chân tướng cốt lõi lại cực khó. Phía nhân loại đã phái vô số đội thám hiểm vào, toàn bộ đều thất bại trở về.
Dạ Tẫn Nhiên nhớ lại thông tin đã biết, nhắm mắt, để mặc sóng thời không nuốt lấy thân thể.
……
Mây đen dày đặc che khuất ánh mặt trời, ngôi làng trong núi nhỏ bé tràn ngập hơi thở bão tố.
Đã đến chính ngọ, sương mù dày đặc bao quanh núi rừng vẫn chưa tan đi, che lấp con đường xuống núi.
Giữa làng có một quảng trường đất trống, miễn cưỡng gọi được là quảng trường. Vài người ngồi vắt vẻo trên ghế gỗ, vừa ăn hạt dưa vừa tán dóc.
Một người đàn ông tráng kiện sốt ruột đi đi lại lại, không khí căng thẳng khiến trán hắn vã mồ hôi. Đồng bạn khó chịu phất tay:
“Đừng có đi tới đi lui trước mặt tôi nữa, đầu óc quay cuồng hết cả rồi.”
“Đúng đó Triệu ca, nóng vội thì cũng ăn không được đậu hũ nóng. Cứ đi đi lại lại thế này thì được gì đâu.”
Người đàn ông bị tập thể công kích rốt cuộc dừng lại, gõ mạnh vào đầu:
“Ba ngày rồi, đã ba ngày, mà tôi vẫn chẳng hiểu nổi!”
Cô gái gặm hạt dưa lười biếng nói:
“Ít nhất chúng ta chưa mất quân số. Không phải chứng minh đội mình giỏi hơn mấy đội trước rồi sao?”
Họ chính là đội thứ mười ba bước vào
Phó bản này chưa ai đạt True End, phần thưởng đầu tiên phong phú vô cùng, đủ để hấp dẫn nhiều kẻ mạo hiểm. Trong trò chơi sinh tồn vô hạn này thì mỗi người chơi chỉ có một lần cơ hội bước vào cùng phó bản.
Có kẻ mất mạng, có kẻ kiếm lời, sau khi đã quen thuộc luật lệ trò chơi thì một số người chơi xem việc này như một nghề.
Năm người này chính là đội thám hiểm chuyên nghiệp. Bọn họ kiếm về vô số điểm tích lũy và đạo cụ sau khi thông quan, bán lại cũng lời không ít.
Người đàn ông sốt ruột chính là trinh thám Triệu Càn, bình thường rất dễ dàng tìm ra hướng đi cho đội, hôm nay lại lạc lối.
“Triệu ca, chúng ta thử tìm lại thông tin xem. Biết đâu phát hiện được gì đó.” Một chàng trai tuổi học sinh chống cằm nói.
Bên cạnh, một nữ sinh tóc buộc hai đuôi phụ họa:
“Đúng đó, thôn này bọn mình đã dạo ít nhất ba lần thậm chí đào đất ba thước!”
Quả thật, họ đã dùng xẻng đạo cụ mua từ hệ thống, đào khắp nơi xem có chôn giấu thứ gì. Kết quả là trắng tay.
Triệu Càn gật gù: “Thôn Nam Tẫn, nghe tên thì là thôn ở phía nam cuối dãy núi. Dân làng không quá ba trăm người, sống khép kín nhiều thế hệ và ít khi liên hệ với bên ngoài.”
Một người khác tiếp lời:
“Vào mùa này, thôn thường bị sương mù dày đặc bao quanh. Theo dân làng nói, tôu nghi ngờ không phải hiện tượng tự nhiên mà bởi vì thử xuống núi bằng cách nào cũng quay lại nguyên điểm.”
Nữ sinh hai đuôi nhỏ giọng:
“Đáng sợ nhất là có lúc tưởng xuống núi được rồi, ngoảnh lại lại thấy mình ở trong thôn này…”
“Trước kia các đội toàn thông quan bằng cách chạy trốn. Chỉ cần thoát khỏi phạm vi sương mù thì coi như kết thúc. Nhưng muốn đạt True End thì chắc chắn phải giải quyết sương mù triệt để.”
“Vậy nếu chỉ là hiện tượng mùa thì chi bằng chờ nó tự tan?” Cậu học sinh gãi đầu.
Nữ sinh hai đuôi lập tức phản bác:
“Ngốc à, đã nói không phải hiện tượng mùa rồi. Đừng quên những gì cậu thấy trong đó, sương mù bình thường sao làm được vậy?”
Họ đã thăm dò trong sương mù không dưới năm lần, hiểu rõ tình hình. Cây cối trong đó chẳng theo quy luật mùa, còn xuất hiện những loài chưa từng nghe thấy. Dây leo đầy gai mọc khắp đường, chờ người ta sơ sẩy ngã vào lòng.
Một khi bị quấn lấy thì khó lòng thoát, gai nhọn xé rách da, tham lam hút máu rồi còn phóng thích độc tố gì đó. Quá trình không đau đớn, nhưng sau khi được cứu thì người kia liên tục gặp ác mộng mấy ngày liền.
Cả năm người đều bị hút máu và mất ngủ hai đêm, giờ ai nấy đều mắt thâm quầng, tâm trạng không ổn định.
Có nhiều cách chạy trốn, như bay thẳng ra ngoài, đi vòng hoặc dùng đạo cụ truyền tống xa, nhưng tất cả đều tốn hàng trăm triệu điểm.
Họ đã vào được ba ngày, thời hạn phó bản năm ngày. Nếu không đột phá được thì đành tiếc nuối rời đi.
Cả năm người đồng loạt thở dài, tiếp tục gặm hạt dưa, ăn quả khô cướp được.
Không ai chú ý tới một người thứ sáu đang thong thả tiến vào quảng trường.
Dạ Tẫn Nhiên lặng lẽ quan sát họ hồi lâu, thấy mấy người bàn bạc say sưa mới không cắt ngang.
Tuy cậu không ôm hy vọng gì, nhưng trong lòng vẫn mong manh một tia kỳ vọng. Biết đâu họ thật sự suy ra được manh mối nào đó?
Kết quả, năm người kia cãi chán rồi lại ngồi gặm hạt dưa. Cảnh tượng chẳng khác gì hội ăn chơi bỏ bê nhiệm vụ.
Dạ Tẫn Nhiên cũng không lo lắng họ không đẩy ra được True End. Nếu họ thất bại thì đến thời hạn là buộc phải rời phó bản, mà những cách chạy trốn kia đều cần mua đạo cụ đắt đỏ từ hệ thống cửa hàng.
Có thể kiếm tiền thì sao cậu lại bỏ qua.
“Xem ra các người gặp phải chút phiền toái rồi.” Cậu theo thói quen tiến đến chỗ mấy người đang lâm vào bế tắc, trước sau như một dịu dàng quan tâm.
Tiếng nói bất ngờ làm cả nhóm giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn.
Trước mặt họ là một NPC xa lạ. Ngũ quan không có gì đặc biệt nổi bật nhưng lại để lại ấn tượng dễ chịu, thuộc loại ưa nhìn, không đến mức mờ nhạt giữa đám đông. Mái tóc dài đen nhánh buông từ vai trái xuống trước ngực, chỗ đuôi được buộc gọn bằng sợi chỉ đỏ kết hợp cùng bộ áo dài màu xanh nhạt, trông càng thêm nổi bật.
Toàn thân cậu toát ra khí chất ôn hòa nho nhã, nụ cười thân thiện nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Không biết từ lúc nào, năm người trong nhóm đã vô thức thả lỏng cảnh giác.
“Chào, chào anh.” Người tâm phúc trong đội là Triệu Càn mở miệng trước.
“Có thể cho biết tên anh là gì không?”
Dạ Tẫn Nhiên chỉ thoáng ngẫm nghĩ, mặt không đổi sắc đáp: “Kẻ hèn này họ Diệp tên Tĩnh. Cứ tùy tiện gọi tôi.”
“Được thôi, anh Diệp.” Triệu Càn tiếp lời, trong lòng lại nghi ngờ.
“Đúng rồi, bọn tôi đều từ ngoài vào, đã ở nhờ trong thôn nhiều ngày rồi mà sao chưa từng gặp qua anh?” Vừa hỏi, hắn vừa gấp gáp lục lại ký ức, xem trong tài liệu các đội trước có từng nhắc đến người này không.
Dạ Tẫn Nhiên khẽ lắc đầu cười: “Chuyện đó là đương nhiên. Tôi đến đây thăm đồng hương nên sáng nay mới tới. Nếu các người từng gặp tôi từ trước thì chẳng phải mới là chuyện lạ sao.”
Cậu nói không sai. Phó bản này cậu đã ra vào mấy lần, quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng tìm được đường. Nói đi thăm đồng hương cũng không sai đi đâu.
Thông đạo ở đây rất thông suốt, hệ thống cửa hàng vẫn sử dụng bình thường, chỉ là không có cửa hàng thật. Bởi vậy mỗi lần đến, cậu đều chỉ vì nhặt món đạo cụ cấp S kia.
Món đạo cụ vốn là phần thưởng True End, nhưng chưa từng có người chơi nào lấy được. Chỉ cần phó bản kết thúc thì cậu liền đưa nó về cửa hàng bày bán.
Có một quy tắc ẩn: chừng nào chưa thiếu hàng, hay nói cách khác là món đó vẫn đang yên vị trên kệ, phó bản này tuyệt đối sẽ không sinh ra đạo cụ kia, đồng nghĩa cũng chẳng thể xuất hiện True End.
Thế nên, đội ngũ này đúng là đã chọn được thời điểm tốt hoặc có lẽ đây là cơ hội duy nhất, Dạ Tẫn Nhiên nghĩ thầm.
Rất ít người mua nổi đạo cụ cấp S. Cho nên dù là hàng độc bản, chúng cũng hiếm khi thiếu. Lần sau trống hàng thì ai mà biết phải chờ đến khi nào.
Triệu Càn không nghĩ ra nguyên do, chỉ gật đầu. Trước nay hễ phó bản xuất hiện bất cứ sinh vật nào, hắn đều sẽ cảnh giác hết mức, ôm sẵn vài phần nghi ngờ. Nhưng khi đối mặt với người này, hắn lại chẳng thể khởi lên chút đề phòng nào.
Tuyệt đối là có vấn đề. Ý nghĩ đó thoáng qua, rồi nhanh chóng bị đè xuống tận sâu trong tâm trí.
Đáp lễ qua lại, Dạ Tẫn Nhiên liền trả lời bằng một câu hỏi: “Vậy còn các người, đến thôn Nam Tẫn là vì việc gì?”