Dạ Tẫn Nhiên tung một màn lừa gạt trơn tru, năm người kia hai mặt nhìn nhau.

Thần côn này rốt cuộc đang nói cái quỷ gì thế chứ!

Rõ ràng nhìn kiểu nào cũng thấy dân làng kia mới là không bình thường đi?

Triệu Càn chợt lóe linh cảm, lập tức bắt lấy: “Chúng ta nhận thức bị lẫn lộn sao? Kỳ thật trạng thái của dân làng mới là bình thường?”

Não hắn giờ phút này xoay vòng quá nhanh, thậm chí còn bỏ qua chuyện lời lẽ của mình không hợp với niên đại của phó bản.

Dạ Tẫn Nhiên chẳng để tâm mấy chi tiết này, gật gù:

“Tôi thấy cũng đúng là như vậy.”

“Nhưng anh… hình như cũng giống bọn tôi mà…”

“Không sai, vì tôi cũng chỉ vừa đến hôm nay thôi. Có lẽ ngày mai, các người nhìn thấy sẽ chẳng phải là tôi hiện tại nữa.” Dạ Tẫn Nhiên vẫn cười. Mà nụ cười đó lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Triệu Càn cố đè xuống sợ hãi trào lên từ bản năng. Cho dù không hiểu vì sao một người trông hiền lành như vậy lại có thể khiến hắn rợn người, hắn vẫn cẩn thận nghiền ngẫm câu nói ấy, chợt bắt lấy trọng điểm:

“Mấu chốt… là ở trong mộng sao…”

Dạ Tẫn Nhiên khẽ chớp mắt, trong lòng cũng có chút kinh ngạc lóe lên. Không hổ là kẻ có thể đảm nhận vị trí trong đội thăm dò trinh sát, nói chuyện với người thông minh quả thật tiện lợi, nhanh như vậy đã bắt được ý cậu.

Cậu không nói gì, im lặng tức là thừa nhận.

Triệu Càn liền nói tiếp theo ý nghĩ của mình:

“Trước đó chúng ta cho rằng cảnh tượng trong mơ biến hóa là do độc tố thực vật trên núi gây ra, mấy cảnh ác mộng kia thật là… nghĩ lại mà rợn cả tóc gáy. Nếu lúc đó bỏ lỡ điều gì thì cũng chẳng trách được.”

Những người khác vừa nghe nhắc đến ác mộng đêm qua thì đồng loạt lộ vẻ sợ hãi. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kích động run rẩy toàn thân, sắc mặt trắng bệch. Người phụ nữ cao thì mím chặt môi, không nói gì. Thằng khỉ gầy nhẳng thì co rúm lại trong góc, như thể vậy mới bảo đảm an toàn.

Cậu học sinh trung học thì ôm đầu gào:

“Nếu ngay cả lúc như vậy cũng phải thăm dò thì tôi không làm đâu! Ai mà chịu nổi chứ!”

Dạ Tẫn Nhiên không rõ bọn họ đã mơ thấy gì, nhưng cũng đoán được đại khái: ác mộng sẽ phản chiếu nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng, lặp đi lặp lại, không cách nào chạy thoát, càng giãy giụa càng sa xuống. Cậu lướt mắt nhìn qua, ánh mắt thoáng mang chút đồng tình, khẽ ho một tiếng rồi nói:

“Các người mới đến thôi, tìm cách đối phó cũng vô ích.”

Thấy Dạ Tẫn Nhiên hoàn toàn không hề hoảng loạn vì ác mộng, Triệu Càn hiểu ngay tình cảnh họ gặp phải chỉ là một dạng đặc thù. Hắn khiêm tốn hỏi:

“Là bọn tôi đã làm sai ở đâu sao?”

“Chuyện này lại dính đến một vấn đề khác.” Dạ Tẫn Nhiên không định nói tiếp. Chủ Thần vốn không mong người chơi dễ dàng vượt ải, nếu cậu dạy bọn họ cách đối phó thì chắc chắn bị trừng phạt. Không đến mức chết, nhưng với năm người này thì trả giá như thế không đáng.

Triệu Càn lập tức hiểu ý, mở giao diện hệ thống, sốt sắng tìm vật phẩm có thể lấy ra.

Dạ Tẫn Nhiên nhìn hắn lo lắng xoay như chong chóng thì cố nhịn cười.

“Chỉ có thể nói là cái duyên ở trong núi này thôi…” Đợi một lát rồi mất kiên nhẫn, cậu đứng lên, không định ở lại lâu. 

“Nếu thấy đêm quá khó chịu thì chuẩn bị ít hương an thần, có lẽ dễ chịu hơn.”

Nói xong, cậu chẳng buồn màng tới lời giữ lại của mấy người kia, bỏ đi một cách ngầu lòi như lúc đến.

Vừa rời khỏi phạm vi thôn, cậu nghe ngay tiếng nhắc nhở của hệ thống: Triệu Càn đã mua đạo cụ ổn định tinh thần.

Không tệ, dùng thứ này thì đêm nay cảm xúc của bọn họ sẽ bớt dao động, đầu óc không nghĩ ngợi lung tung, việc thăm dò sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cậu có thể yên tâm đi đến điểm hẹn tiếp theo, chờ lứa người chơi khác.

Dạ Tẫn Nhiên đưa mắt nhìn làn sương mù bao quanh thôn, hứng chí duỗi tay sờ thử. Khi chạm đến những bóng đè kinh khủng kia thì cậu lập tức thu tay về.

Dĩ nhiên cậu không ngu đến mức thử đi ra ngoài bằng cách này.

Không gian trong mơ, vốn là do từng tầng từng tầng mộng cảnh chồng lên mà thành.

Nghe từ miệng Triệu Càn cái từ “trong mộng” kia, Dạ Tẫn Nhiên cũng phải thầm khen hắn ngộ tính cao. Chỉ tiếc, hắn vẫn chưa chạm đến bản chất.

Sương mù chính là biểu hiện của những giấc mơ giao thoa. Tiềm thức con người đan xen và dung hòa vào nhau, tạo thành một mộng cảnh khổng lồ nặng nề. Mộng cảnh cũng có nông sâu. Hiện tại cậu đang ở tầng mơ nông nhất.

Dân làng nơi đây thì đã chìm sâu vào tầng mơ sâu hơn, lưu lại chốn này chẳng khác gì mộng du, tự nhiên không thể phản ứng bình thường.

Chỉ cần trong thôn ngủ say, chủ động tiến vào tầng mơ sâu hơn, sẽ có thể thoáng thấy một phần sự thật của không gian này.

Nhưng đó cũng chưa phải cùng đích.

Mười hai đội thăm dò, tất cả đều bị chính bản thân họ ngăn chặn ngay ngoài cửa.

Bởi vì thói quen đề phòng đủ loại nguy hiểm trong không gian trò chơi, người chơi nào cũng mang tâm lý “nhất định sẽ có gì kỳ quái” mà dò xét ngôi làng này.

Trong mộng, mọi thứ họ gặp, mọi nguy hiểm trong sương mù đều bắt nguồn từ chính tưởng tượng của họ.

Càng cảnh giác, càng sợ hãi thì mộng cảnh càng chân thật khiến họ rơi vào khủng hoảng nặng hơn, rồi vòng xoáy cứ thế tiếp diễn cho đến khi buộc phải mạnh mẽ tỉnh dậy, thoát khỏi cơn mộng.

Mà việc ngủ say trong thôn để lẻn vào tầng mộng tiếp theo, cũng chỉ là xuyên qua lớp mơ nông đầu tiên. Giống như con búp bê Nga nhiều tầng, chỉ có lớp trong cùng mới là “chân thật”.

Dạ Tẫn Nhiên hơi lo, không biết đội thăm dò kia có kịp dùng hai ngày còn lại để đi tới cùng điểm không.

Thôi, chuyện đó không đáng cậu phải lo. 

Cùng lắm lấy được đồ xong là đi luôn.

Cậu xoay người trở về thôn, tìm một căn nhà trống, nhìn cái giường gỗ mục đầy bụi. Không nhịn được, cậu lấy trong kho cửa hàng ra một bộ đồ trải giường chắc chắn rồi phủ kín lên trên.

Đợi khi chiếc giường kia chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu, cậu mới yên tâm nằm xuống.

Không cần thuốc trợ ngủ, chỉ cần trong mộng khát vọng điều gì, mộng cảnh sẽ hồi đáp điều ấy, kể cả mong muốn đi vào giấc mơ tiếp theo.

Cậu vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra thì cảnh vật đã đổi.

Phòng ốc biến mất, cậu đang đứng trong màn sương trắng xóa.

Ý niệm vừa động, sương mù dày đặc liền tách ra hai bên, mở thành một lối đi.

Cuối con đường, lại là một thôn trang giống hệt giấc mơ trước nhưng nhà cửa mới tinh hơn, không khí cũng lạnh hơn, gió mát thổi qua mặt, giống như đang ở mùa thu.

Ai nói trong mộng đều là giả chứ. Mộng cũng có thể là một thế giới chân thật. Dạ Tẫn Nhiên vui vẻ sải bước đi tới.

Cậu đến quảng trường, nơi này không còn dấu vết người chơi ăn hạt dưa tụ tập. Vài đứa nhỏ đang nhảy ô, cười khúc khích trên nền đất, chẳng mảy may chú ý đến một kẻ ngoài cuộc vừa bước vào.

Ở các tầng mộng khác nhau, cảm nhận về thời gian cũng khác nhau. Dạ Tẫn Nhiên không rõ mấy người kia còn đang ở tầng mơ nông sẽ đợi tới đêm rồi mới ngủ, hay đã lĩnh ngộ được ý cậu và lập tức thử tiến vào giấc mơ.

Cậu không vội. Học theo dáng vẻ bọn họ, kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ, ngồi bên quảng trường, vừa xem đám trẻ chơi đùa vừa kiểm kê lại tồn kho trong cửa hàng để giết thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, chán đến mức cậu bắt đầu ngáp, trong không gian truyền đến một làn dao động bí ẩn.

Người bình thường thì không nhận ra, nhưng Dạ Tẫn Nhiên vốn quen thuộc với các phó bản, đối với loại biến hóa này lại cực kỳ nhạy bén.

Người chơi đã tới nhưng chỉ là điểm rơi ở chỗ nào thì chưa rõ, chưa lọt vào tầm mắt cậu.

Cậu nghe thấy tiếng cửa nhà dân mở ra, hẳn là có người ngoài gõ cửa, rồi vang lên từng đợt trò chuyện. Thôn dân Nam Tẫn cho họ cảm giác hoàn toàn khác, thật ra đặc biệt hiền hòa chẳng có chút công kích nào, ngược lại còn nhiệt tình hiếu khách.

Họ vốn sống tách biệt, lánh trong núi sâu, chỉ vì tổ tiên từng chạy nạn chiến tranh mà dời xuống phía Nam, không rõ chiến cuộc đã dứt chưa, thế là truyền lại tập tục “không dễ ra ngoài” đến nay.

Nói đơn giản chính là thói quen cố thủ. Nếu bất ngờ có ít người từ ngoài tới, họ cũng chỉ xem như đồng cảnh ngộ chạy nạn, rồi nhiệt tâm tiếp đãi.

Đoán chừng đám Triệu Càn giờ vẫn còn đang sợ hãi, Dạ Tẫn Nhiên không vội tìm họ, định đợi bọn kia tiêu hóa xong tình huống rồi bình tĩnh lại rồi sẽ chủ động tới cửa.

Ước chừng hơn mười phút, cuối cùng cậu nghe được tiếng bước chân năm người tiến lại gần.

“Không phải chứ, Triệu ca, chúng ta thật sự phải đi hướng này à?” Học sinh cấp ba khoanh tay, mặt mày méo xệch như ăn phải phân. Cậu ta vừa nãy mới từ ác mộng tỉnh lại, vốn đã là độ tuổi tưởng tượng phong phú nhất, cho dù có dùng đạo cụ cũng khó mà tự nhủ mấy thứ vừa thấy đều là giả.

Triệu Càn quả quyết gật đầu: “Không sai, tôi cảm giác được vị cao nhân kia đang ở đây.”

Trong mắt hắn, Diệp Tĩnh chính là hình tượng ẩn sĩ vân du tứ phương.

Điều duy nhất khiến hắn thấy lạ, là vì sao mấy đội trước chưa từng nhắc đến NPC này.

Người ta vẫn nói tỉnh dậy rồi thì dễ quên mất nội dung trong mộng, chẳng lẽ sự tồn tại của Diệp Tĩnh cũng bị quên đi? Vì sao…

Đi tới gần quảng trường, Triệu Càn quả nhiên thấy một bóng áo xanh, đang ngồi ngay vị trí lần trước họ ngồi ăn hạt dưa, ngửa mặt nhìn trời sắp ngủ gật.

“Chào anh…” Triệu Càn bước lên trước.

“Thật không ngờ, trong mộng lại là cảnh tượng thế này.”

“Thôn dân ‘chân thật’ này quá nhiệt tình.” Trước đây Triệu Càn từng thăm dò nhiều phó bản kiểu thôn làng cách biệt, hoặc là bị dao rìu đuổi theo hoặc là bị dõi theo bằng ánh mắt âm hiểm.

Mà ở quảng trường trước mặt, hắn cùng đồng đội gõ cửa vài nhà thì phát hiện dân làng chẳng có gì bất thường. Họ không biết mình đang ở trong mộng, vẫn sinh hoạt như ngày thường, lại còn dành cho người ngoài cơ bản thiện ý.

Tựa như lúc này, người chơi mới thật sự bước vào thôn trang chính.

“Tôi có chút hiểu rồi vì sao anh nói thật có thể là giả, giả có thể là thật.” Triệu Càn cười khổ.

“Thì ra đây mới là đáp án?”

Dạ Tẫn Nhiên gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đây là một trong những đáp án, không phải đáp án cuối cùng.”

Dĩ nhiên, nếu chỉ vậy mà là toàn bộ đáp án thì đội này sớm đã kích hoạt True End để thoát phó bản rồi.

Đã tiến vào tầng cảnh mộng này, muốn rời đi theo cách mấy đội trước là không dễ chút nào. Cho nên trước mắt họ chỉ có thể tiếp tục bước đi.

Dạ Tẫn Nhiên rất hài lòng. Người chơi càng tiến sâu phó bản, càng khó thoát thân, cuối cùng lại phải dựa vào hệ thống cửa hàng. Chủ Thần vui thú khi nhìn đám kiến nhỏ diễn kịch trên sân khấu, hắn thì thu lợi còn người chơi thì khát vọng True End, mỗi bên đều hả hê, không ai bị tổn thương, một thế giới “đại hòa hợp”.

Chỉ cần khẽ quạt gió thêm củi, người chơi sẽ tự mình dấn thân vào nguy hiểm, bởi lòng hiếu kỳ và ham muốn nguyên thủy của con người vốn khó mà kìm hãm. Quả là quá dễ dàng và quá dễ hiểu.

“Đúng rồi, tôi nhớ hình như trước đó nghe các người nói, từng thử đào bới đất ở thôn này?” Dạ Tẫn Nhiên đột ngột hỏi.

Triệu Càn ngạc nhiên, không ngờ Diệp Tĩnh lại nghe nhiều đến thế, xấu hổ gãi đầu: “Đúng vậy, chúng ta từng đào được… một cái xẻng khá ngon, liền mang ra thử.”

Họ từng mua ở cửa hàng hệ thống một cây xẻng không tốn thể lực, tự động khai quật hiệu suất cao, còn đủ chắc chắn để làm vũ khí. Triệu Càn vẫn thấy mua đạo cụ này quá lời.

Dạ Tẫn Nhiên thầm tiếc không nâng giá cái xẻng sớm hơn, ngoài mặt vẫn bình thản: “Các người thử lại xem, lần này có khi sẽ có phát hiện mới.”

Nói xong, cậu không nhắc nhở gì thêm mà xoay người tính rời đi.

“Chờ đã.” Trong đội, cô gái tóc đuôi ngựa buộc đôi gọi giật lại.

Dạ Tẫn Nhiên vốn không thiếu kiên nhẫn vài câu, bèn quay đầu: “Sao thế?”

“Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại dẫn dắt chúng ta chìm vào giấc mộng sâu hơn? Một khi tiến đến tận cùng tiềm thức thì chẳng phải vĩnh viễn không thể tỉnh lại sao?”

Nghe xong, mọi người đều trố mắt nhìn. Đây chẳng phải là chỉ thẳng mũi NPC mà mắng “Anh chính là hung thủ” sao? Quá to gan! Cô không sợ NPC thần bí bất chợt trở mặt giết người à?

Bản thân cô gái cũng không rõ vì sao, chỉ cảm giác như vừa thoát khỏi ảnh hưởng mơ hồ nào đó, dũng khí dâng trào liền bật thốt.

Dạ Tẫn Nhiên nhìn cô chăm chú một lúc, rồi khẽ híp mắt, ngầm khen ngợi. Đây là lần thứ hai cậu thấy bất ngờ.

Còn nhớ ông chủ tiệm lần trước chết thảm chứ? Cậu đã rút kinh nghiệm, hành sự càng thêm cẩn trọng. Lần này đích thân xuất hiện trước mặt người chơi, cậu chuẩn bị rất kỹ: không chỉ dùng đạo cụ ngụy trang nhiều tầng để che giấu ngoại hình, giọng nói, khí tức, mà còn mang thêm vài đạo cụ kỳ diệu, ví dụ đạo cụ tạo lực tràng làm giảm địch ý xung quanh.

Nhờ thế, dù Dạ Tẫn Nhiên trông đáng nghi thì mấy người kia cũng chẳng coi cậu là địch thủ.

Loại đạo cụ này tất nhiên không vô địch, chỉ là móncấp D rẻ tiền. Một khi có người bùng nổ trực giác hoặc ý chí đủ kiên định, sẽ thoát khỏi ảnh hưởng.

Cô gái đuôi ngựa chính là người đầu tiên tỉnh táo.

Thoát khỏi trói buộc thì cảm xúc bị áp nén bùng phát, thành lời nói không kiêng nể.

Dạ Tẫn Nhiên vốn chẳng mong đạo cụ kia trụ được lâu, giờ thấy có người thoát ra thì ngược lại còn vui: “Không tệ, cô còn thông minh hơn tôi tưởng. Như vậy, cho dù tiến vào tận cùng mộng cảnh thì cô cũng có thể tìm cách trở ra, tôi cũng không cần xen vào việc người khác.”

Điều kiện đầu tiên để thoát khỏi mộng chính là ý chí kiên định. Chỉ cần có đủ khát vọng tỉnh táo, thì dù cảnh trong mơ có chân thật đến đâu cũng không thể ngăn bạn giành lại quyền kiểm soát thân thể.

Thấy biểu hiện của cô gái, trong lòng Dạ Tẫn Nhiên thấy cơ hội đội này sống sót lại tăng thêm, hy vọng le lói càng sáng rõ.

“Tôi sẽ trả lời cô vấn đề thứ ba trước. Còn câu hỏi thứ hai, hiện tại cô chưa đủ sức trả giá để nghe.”

Cậu tiến lên vài bước, thiếu nữ theo bản năng lùi lại giữ khoảng cách.

“Tôi là một thương nhân có thể thỏa mãn bất cứ dục vọng nào của các người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play