Trong phòng vệ sinh, tiếng nước róc rách vang vọng, xen lẫn giọng nữ máy móc phát ra từ chiếc điện thoại di động:” Agriculture”. Ngoài cửa sổ, làn gió thổi qua khiến tấm rèm khẽ rung động.
Kỳ thi đại học vừa mới kết thúc. Lâm Thiên Thiên mới thoát khỏi đời sống căng thẳng của ba năm cấp ba, nhưng nhịp sinh hoạt và thói quen vẫn chưa thể thay đổi ngay được. Dù sao, thói quen đã làm suốt ba năm trời đâu thể nói bỏ là bỏ.
Cậu vừa lim dim vừa đánh răng, miệng lẩm bẩm lặp lại từ vừa nghe:
“a… g… r…”
Diêu Lệ ló đầu vào nhìn:
“Tưởng con còn chưa dậy chứ. Cơm mẹ để sẵn trên bàn rồi, ăn xong nhớ dọn, đừng làm rơi vãi. Mẹ đi đây.”
Lâm Thiên Thiên nhổ nước súc miệng, cầm khăn lau mặt. Cậu năm nay 17 tuổi, gia đình êm ấm, thành tích nổi bật, dáng người cao ráo, gương mặt sáng sủa. Kỳ thi vừa rồi phát huy ổn định, cơ hội bước vào trường đại học trọng điểm đã gần như nắm chắc.
Cuộc sống lẽ ra phải vô ưu vô lo.
Thế nhưng, hình ảnh trong gương lại phản chiếu một gương mặt chẳng chút vui vẻ. Trong lòng cậu vẫn còn hai nỗi phiền muộn: một là chơi game mãi mà vẫn gà, hai là đến giờ cậu vẫn độc thân, vẫn chưa có một mối tình vắt vai.
Trước kỳ thi, mẹ cậu đã dặn đi dặn lại không được yêu sớm. Giờ thi xong, trái tim vốn đã xao động lại càng thôi thúc như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng đời không như mơ: nhìn quanh chẳng có ai phù hợp. Hy vọng duy nhất của cậu là vào đại học sẽ có chút biến chuyển, nếu không… cậu cảm thấy đầu mình nổ tung mất.
Tiếng chuông báo thức vang lên từ chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, cắt ngang dòng suy nghĩ. Thiên Thiên tắt chuông, tiện tay nhét điện thoại vào cặp, rồi đi ra phòng khách lấy 50 đồng mẹ để lại. Đúng lúc đó, cửa đối diện bật mở, giọng nói quen thuộc vang sang:
“Thiên Thiên, mày dậy chưa?”
Đó là Tần Tích – hàng xóm và cũng là bạn chơi thân từ nhỏ.
Tần Tích lớn hơn cậu một tuổi, nhưng vì Thiên Thiên đi học sớm nên từ tiểu học đến hết cấp ba, hai người vẫn luôn học cùng trường, thậm chí cùng lớp.
“ Tao ra ngay đây.”
Thiên Thiên dùng mũi chân khều giày thể thao, nhanh chóng xỏ vào rồi mở cửa.
Tần Tích cầm chùm chìa khóa xoay xoay trong tay. Vừa thấy Thiên Thiên, cậu lập tức khoác vai trêu chọc, hai người sóng vai xuống lầu.
Trình độ chơi game cao hơn Thiên Thiên một bậc nên Tần Tích không bỏ lỡ cơ hội khoe khoang:
“Anh đây che chở chú. Tối nay anh dẫn chú leo rank, thi xong rồi, thời gian dư dả lắm.”
“Không biết hè này nhà tao có cho đi du lịch không. Nhà mày có kế hoạch gì chưa?” – Thiên Thiên hỏi.
Vừa nhắc đến chuyện gia đình, gương mặt Tần Tích thoáng tối lại:
“Anh tao sắp về, ngoài ra cũng chẳng có gì. Dù sao ba mẹ tao suốt ngày chẳng ở nhà.”
“Ha ha, anh mày ấy hả…” Thiên Thiên bật cười trêu, nhưng trong lòng lại hơi run khi nghĩ tới Tần Chiêu – anh trai Tần Tích, lúc nào cũng lạnh như băng.
Tần Tích và Tần Chiêu từ nhỏ đã chẳng hợp nhau. Nếu Tần Tích ngoan ngoãn thì không sao, đằng này lại nghịch ngợm kiểu “ba ngày không đánh thì leo mái nhà gỡ ngói”. Từ khi Tần Chiêu dọn về sống chung, chuyện cậu em bị ăn đòn gần như thành nếp thường nhật mỗi tháng.
Tần Chiêu vốn ít lời, từ tiểu học đã theo học võ. Dáng đứng như tùng, ngồi vững như chuông. Giờ cao tới 1m85, hơn Thiên Thiên nửa cái đầu, như một ngọn núi nhỏ sừng sững. Đôi lúc Thiên Thiên còn hoài nghi liệu bản thân có chịu nổi một cú đấm của anh ấy hay không.
Ba mẹ Tần bận rộn, giao phần lớn trách nhiệm quản em trai cho Tần Chiêu – người sớm chín chắn, hiểu chuyện hơn. Thế nên, mỗi lần bị đánh, Tần Tích chẳng có chỗ dựa nào cả. Ba mẹ đứng về phía anh, ông bà nội cũng bênh anh, ngay cả dì hàng xóm cũng không giúp. Nhiều năm tích lũy, trong lòng Tần Tích vừa sợ vừa hận anh trai mình.
Cảm thấy tủi thân, chẳng có ai để giãi bày, Tần Tích chỉ còn biết chạy sang tìm Thiên Thiên. Lâu ngày thành quen, trong ấn tượng của Thiên Thiên, Tần Chiêu đã trở thành người khiến cậu vừa kính nể vừa… sợ hãi.