Cậu mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần yếm sẫm màu, lưng đeo chiếc ba lô nhỏ. Cậu quan sát xung quanh một vòng, hoàn toàn không để ý đến cậu em trai đang lấm lét nhìn trộm mình, rồi lạnh lùng bước lên lầu.

Mãi đến khi Tiểu Phương dẫn Tần Chiêu vào tận phòng, đóng cửa lại, cậu mới thả lỏng người.

Nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trần nhà trắng toát, Tần Chiêu khẽ bặm môi.

Cậu thực sự không muốn tới đây chút nào. Ở với ông bà nội, cậu sống rất vui vẻ. Nếu ngay từ đầu bố mẹ không cần mình, sao bây giờ lại muốn đón về?

Một đứa trẻ gần năm tuổi, kỳ thực cũng hiểu được rất nhiều chuyện – và bắt đầu biết tủi thân.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cửa phòng bị đụng nhẹ một cái. Cậu ngẩng đầu, thấy đôi mắt to của Tần Tích lấp ló ngoài khe cửa. Bị phát hiện, Tần Tích lập tức “hừ” một tiếng, quay đầu chạy mất.

Tần Chiêu nghĩ bụng: Cậu em này đúng là không ưa nổi. Hay khóc, nói năng chậm chạp, năm ngoái ngủ còn tè dầm làm cậu ướt cả giường. Nhưng bà nội từng nói: “Trẻ con thì ai cũng thế.”

Không biết đó là lời dỗ dành hay lời nói thật. Tần Chiêu cũng chẳng nhớ lúc mình ba tuổi trông ra sao, nhưng cậu cho rằng chắc mình không đến mức... nhếch nhác như vậy.

Cậu còn đang nghĩ ngợi, thì ngoài cửa vang lên tiếng hét:

Chúng ta đi sang nhà Thiên Thiên chơi thôi!”

Lập tức, Tiểu Phương mở cửa, mỉm cười hỏi:

Tiểu Chiêu, cô dẫn hai đứa qua nhà đối diện chơi nhé, em Thiên Thiên rất đáng yêu, cháu có muốn đi không?”

Tần Chiêu chưa kịp nói, Tần Tích đã chen ngang:

Không cho anh ấy đi!”

Tần Chiêu vốn không định đi, nhưng nghe thấy câu đó lại lập tức thay đổi ý:

Cháu đi ạ.”

Tần Tích tức đến nỗi khóe miệng méo xệch, muốn phản bác nhưng khi thấy Tần Chiêu – tay dài chân dài, cao hơn mình hẳn một cái đầu – lại im lặng. Cậu biết rõ, Tần Chiêu mà nổi nóng lên đánh, tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhưng mà Thiên Thiên chỉ thích em thôi! Anh đừng có mà lại gần!

”Chắc chắn Thiên Thiên biết em tốt hơn, sẽ không chơi với anh!”

Thiên Thiên chỉ thích em thôi!”

Tần Tích vừa đi vừa lầm bầm không ngớt. Nhưng đến khi Tiểu Phương gõ cửa nhà họ Lâm thì cậu lập tức im bặt.

Tần Chiêu thì nghĩ thầm: “Thằng nhóc này biết cái quái gì là dễ thương chứ. Thích người ta cũng phải biết nhìn người!”

Cửa mở ra là Diêu Lệ – mẹ của bé Lâm Thiên Thiên. Diêu Lệ là một người phụ nữ nội trợ toàn thời gian, ở nhà chăm sóc gia đình.

Vừa thấy cô, Tần Tích lập tức nịnh nọt:

Con chào cô Lệ xinh đẹp ạ!”

Diêu Lệ bật cười:

Hôm nay sao cháu nói ngọt thế?”

Tần Tích có vẻ rất tự hào, nhưng chưa kịp đắc ý thì Diêu Lệ đã nhìn sang Tần Chiêu, ánh mắt sáng rực:

Cháu là tiểu Chiêu phải không?”

Tần Chiêu từng đến đây một lần nhưng hôm đó nhà họ Lâm đi du lịch nên chưa từng gặp nhau.

Cậu gật đầu lễ phép:

Cháu chào cô, cháu là Tần Chiêu, năm nay 5 tuổi ạ.”

Tần Tích thấy thế, lập tức chen vào gọi to:

Thiên Thiên! Anh đến rồi nè!”

Diêu Lệ mỉm cười nhường đường cho cả hai vào nhà.

Vừa vào phòng khách, Tần Chiêu đã nghe tiếng cười đùa. Hai đứa nhỏ đang cúi đầu chơi dưới sàn lập tức quay lại nhìn.

Một đứa là Tần Tích quen thuộc. Đứa còn lại khiến Tần Chiêu bất ngờ.

Lâm Thiên Thiên – hai tuổi rưỡi, nói chưa sõi nhưng biết vài từ đơn giản, gương mặt tròn trịa, mắt to tròn, tai nhỏ mềm mềm như bánh bao, đặc biệt là không chảy nước mũi, không dãi dớt, sạch sẽ trắng trẻo – đúng là đáng yêu hết phần thiên hạ.

Diêu Lệ chỉ vào Tần Chiêu, nói với con trai:

Thiên Thiên, gọi anh đi con.”

Lâm Thiên Thiên nhìn cậu, nghiêng đầu, có vẻ phân vân.

Điện thoại Diêu Lệ vang lên, cô đi bắt máy.

Tần Tích lập tức sấn tới, nhỏ giọng xúi giục:

Thiên Thiên, chỉ gọi anh thôi, Em đừng gọi anh ấy!”

Quả nhiên, Lâm Thiên Thiên quay lại, chào Tần Tích một tiếng:

anh ơi!”

Giọng hơi ngọng, nhưng cực kỳ dễ thương.

Tần Chiêu mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng như bị đánh trúng tim, thậm chí còn… thấy ghen. Đáng nhẽ từ “anh ơi” vừa rồi là của cậu?

Tần Tích thì vô cùng đắc ý. Nhưng chưa được bao lâu, Lâm Thiên Thiên đã quay đầu lại nhìn Tần Chiêu.

Lúc này Diêu Lệ vừa nghe điện thoại xong, bên kia là chồng – Lâm Quốc Khánh. Không biết anh nói gì mà cô có chút ngọt ngào kêu:

Ông xã ơi ~!”

Lâm Thiên Thiên ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, như thể theo bản năng lặp lại âm thanh vừa nghe thấy trong cuộc gọi — bé quay đầu nhìn Tần Chiêu, ngây thơ gọi:

Oong xá ơi.”

Tần Tích đứng cạnh nghe xong, mặt mày mờ mịt. Lâm Thiên Thiên cũng chẳng hiểu mình vừa nói gì, chỉ là cảm thấy ba mẹ thường hay nói vậy qua điện thoại.

Tiểu Phương và Diêu Lệ đều đang bận rộn không để ý.

Chỉ có Tần Chiêu là nghe rõ ràng và hiểu được hai chữ "Oong xá" là từ “Ông xã” — tiếng cô Lệ gọi chồng trong cuộc điện thoại vừa rồi.

Cậu hơi sững người.

Nhưng rồi, ánh mắt dịu lại, như vừa phát hiện ra một sinh vật kỳ diệu. Tần Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tròn mềm của Lâm Thiên Thiên, bàn tay nhỏ đặt lên má bé một cách tự nhiên.

Trong mắt cậu, ánh lên một tia sáng lấp lánh.

Ơi.” – Cậu khẽ đáp, như vừa tiếp nhận một món bảo vật đáng yêu nhất trên đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play