Vào một ngày vào đầu hạ, trong tiểu hoa viên của một khu dân cư.
Cậu bé Tần Tích ba tuổi đang ngồi xổm trong một hố cát, mông nhô lên, tay cầm chiếc xe nâng đồ chơi, miệng thì làm tiếng kêu: “Hiu ~ hiu ~ hiu!”
Bên cạnh, bảo mẫu Tiểu Phương vừa chăm chú để mắt trông chừng cậu bé, vừa trò chuyện cùng một bảo mẫu khác:
“Đúng vậy, hôm nay còn phải đưa thằng bé đi gặp anh nó nữa, lát nữa mới về.”
Người nói chuyện với cô là Tiểu Lý – một bảo mẫu khác sống trong cùng khu, tuổi tác xấp xỉ nhau, lại đều là giúp việc trong gia đình người có điều kiện. Hai người thường xuyên cùng nhau đưa trẻ con ra sân chơi, nhân tiện tán gẫu cho đỡ buồn.
Tiểu Lý tò mò hỏi:
“Vậy không phải là làm luôn cả hai phần việc à? Có được trả thêm không?”
Tiểu Phương cười khẽ, vén tóc sang một bên:
“Chuyện đó sớm đã thỏa thuận rồi, ba mẹ thằng bé rất rộng rãi, sẽ không để tôi thiệt đâu.”
Còn chuyện cụ thể thêm được bao nhiêu tiền – điều Tiểu Lý quan tâm nhất – thì cô không nói rõ.
Đứa bé mà Tiểu Lý đang trông cũng tầm tuổi Tần Tích, là một cậu nhóc trắng trẻo, bụ bẫm, lúc này đang rụt rè tiến lại gần Tần Tích, e dè hỏi:
“Cậu ơi, tớ chơi cùng cậu được không?”
Tần Tích tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất "ngầu", tính cách nghịch ngợm, hoạt bát. Tuy mới ba tuổi nhưng cậu đã bày ra đủ trò nghịch. Bố Tần và mẹ là Dương Hồng – cả hai đều tập trung cho sự nghiệp, không có thời gian chăm con, mọi việc lớn nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày đều do bảo mẫu Tiểu Phương lo liệu. Cũng may thằng bé còn nhỏ, chưa quá bướng, chứ vài năm nữa chắc khó dạy nổi.
Nghe có người muốn chơi cùng, Tần Tích quay đầu nhìn, thấy đó là một cậu bé trông cũng dễ thương, trắng trẻo tròn trịa. Nhưng cậu lại bĩu môi, dứt khoát từ chối:
“Không! Tớ không muốn chơi với cậu.”
Cậu bé kia hơi buồn bã, cố gắng thuyết phục:
“Nhưng mà ở đây chỉ có mỗi tớ là con nít thôi, cậu không chơi với tớ thì chơi với ai?”
Tiểu Phương nghe vậy bèn cúi xuống dỗ dành:
“Tích Tích à, con chơi với Kiến Kiến đi nhé?”
Tần Tích lập tức ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, biểu cảm cứng đầu hiện rõ:
“Không chơi! Con không thích cậu ấy! Con thích Thiên Thiên cơ! Cô nói sẽ đưa con đến nhà Thiên Thiên chơi mà, cô gạt con!”
Tiểu Phương không ngờ Tần Tích vẫn còn nhớ chuyện này.
Cái tên ”Thiên Thiên" mà cậu bé nói thật ra là cách Tần Tích gọi bé trai Lâm Thiên Thiên – sống ở căn nhà đối diện. Thiên Thiên năm nay hai tuổi, mặt mũi xinh xắn, đáng yêu – theo lời Tiểu Phương thì là “bé trai đẹp như búp bê”. Trẻ con tuy nhỏ nhưng cũng có "gu". Tần Tích tuy nghịch ngợm, ương bướng là thế, nhưng mỗi lần đứng trước Lâm Thiên Thiên dù nói năng chưa sõi nhưng lại tỏ ra chững chạc như một ông anh trai thực thụ.
Tiểu Phương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm vai Tần Tích, giọng dỗ dành đầy kinh nghiệm:
“Chúng ta ngồi đây chờ anh trai một chút, lát nữa sẽ đi sang nhà Thiên Thiên chơi nhé. Chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà?”
Có vẻ như đã thống nhất như vậy thật.
Tần Tích dường như nhớ ra, tuy vẫn không cam lòng cho lắm nhưng cũng miễn cưỡng yên tĩnh lại, cậu bé cụp mắt, buồn bực lấy cái xẻng đồ chơi cào cát một cách uể oải.
Nhắc tới “anh trai”, tâm trạng Tần Tích không những chẳng khá hơn mà còn tụt dốc hơn nữa.
Đợi thêm chừng nửa tiếng, đúng lúc Tần Tích gần như hết kiên nhẫn, thì một chiếc ô tô nhỏ từ đường lớn quẹo vào, chạy về phía khu sân chơi. Từ xa, xe bấm còi hai lần như báo hiệu.
Tần Tích lập tức ngẩng đầu, Tiểu Phương cũng nhanh chóng lấy khăn tay từ túi ra, lau tay cho cậu bé:
“Đi nào, anh trai tới rồi, chúng ta ra đón thôi.”
Tần Tích có một người anh trai tên là Tần Chiêu, lớn hơn cậu hai tuổi. Vì cha mẹ mải mê sự nghiệp, nên ngay khi Tần Chiêu chưa đầy nửa tuổi đã được gửi về quê cho ông bà nội nuôi dưỡng. Bây giờ Tần Chiêu sắp vào lớp một, cha mẹ mới nghĩ đến chuyện đón cậu về sống cùng.
Nhưng với Tần Tích – người mỗi năm chỉ gặp anh một vài lần ngắn ngủi – thì Tần Chiêu không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cả.
Trái ngược với Tần Tích nghịch ngợm, hiếu động, Tần Chiêu – được nuôi dạy bởi ông bà – lại rất ngoan ngoãn và có phần trưởng thành sớm. Bố Tần từng nói đùa: “Tính cách thằng bé này y như ông nội nó.”
Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, mẹ Dương Hồng trang điểm kỹ càng, từ ghế lái nghiêng đầu ra mỉm cười:
“Tích Tích, lên xe thôi con, chúng ta về nhà.”
Tiểu Phương nhặt mấy món đồ chơi, tiến lên mở cửa. Tần Tích vì chân ngắn, nên chỉ thấy cô đang nói với người trong xe:
“Tần Chiêu, cô là cô tiểu Phương đây.”
Ngay sau đó, Tần Tích như một luồng gió nhỏ lao tới, lăn một vòng rồi chui ngay vào xe, suýt nữa nhào vào lòng anh trai mình – Tần Chiêu.
Tần Chiêu năm tuổi, khuôn mặt vẫn còn bầu bĩnh, giống mẹ – Dương Hồng – nên trông nhã nhặn, tinh tế. Ngược lại, Tần Tích lại giống bố Tần, mày rậm, mắt to, trông lanh lợi và bướng bỉnh.
Hai anh em nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau vài giây, cuối cùng Tần Tích nhíu mày nói trước:
“Ngồi xê ra chút đi anh.”
Tần Chiêu nhàn nhạt đáp:
“Chỗ còn đầy mà, em đâu phải không có chỗ ngồi.”
Tiểu Phương cũng đã lên xe, ngồi bên cạnh, đóng cửa lại. Xe tiếp tục lăn bánh.
Tần Tích từ nhỏ đã quen được cưng chiều, sống kiểu “con một”, bỗng dưng bị chen ngang bởi một “người anh trai” xa lạ, trong lòng vô cùng khó chịu. Đã vậy, cậu còn thấy cô Tiểu Phương – người luôn cưng chiều mình nhất – đang mỉm cười nhìn Tần Chiêu. Đố kỵ bùng lên.
“Em ghét anh!” – Cậu giận dữ tuyên bố với Tần Chiêu.
Tần Chiêu chẳng mảy may biểu cảm, thản nhiên đáp:
“Không sao, anh cũng không thích em.”
Tần Tích giận quá, nắm tay đấm một cái lên thành xe. Kết quả đau tay, cậu nghẹn một hơi, rồi ngay lập tức quay đầu, nhào vào lòng Tiểu Phương òa khóc.
Tần Chiêu ngồi kế bên co chân lên, trong lòng… thấy hơi vui.
Dương Hồng vì công việc bận rộn, vừa đón hai đứa về đã lập tức có điện thoại. Cô mải mê nghe, chẳng buồn để tâm đến tiếng khóc om sòm ở ghế sau.
Khi xe dừng dưới tòa nhà, cô vội vàng dặn dò:
“Tiểu Phương, cô đưa hai đứa về nhà trước nhé. Cơm chiều cũng phiền cô lo luôn, tôi và anh Tần không về ăn đâu.”
Tần Chiêu tự mở cửa bước xuống xe.