Tần Tích đã tự động ngồi ở ghế lại phụ từ trước.Khoảng cách này sẽ giúp hắn thoát được người anh trai đang say bí tí và có những hành động khó lường.
Khi thấy Lâm Thiên Thiên dìu Tần Chiêu ngồi vào xe, nửa người của Tần Chiêu đều dựa cả vào cậu, Tần Tích vội chen lời:

“Ngày nào cũng vậy, mày ngồi né sang một bên, để anh ấy nằm tạm. Hoặc lấy gối kê sau lưng cho anh ấy, chứ đừng để dựa thẳng vào người mày. Anh tao tật xấu nhiều lắm, lại còn bị bệnh sạch sẽ. Bình thường ngay cả đồ đạc của anh tao mà tao sờ vào còn không cho, huống chi trên người mày toàn mồ hôi. Anh ấy mà tỉnh lại là chẳng phân biệt trắng đen gì đâu, cẩn thận mày bị ăn ngay một trận đấy.”
Từ sau khi Lâm Thiên Thiên hiểu chuyện, giữa cậu và anh dần có khoảng cách. Mà Tần Chiêu lại không giỏi ăn nói như Tần Tích, hồi nhỏ còn có giai đoạn chẳng hiểu vì sao Thiên Thiên lại đột nhiên sợ hãi mình. Khi ấy, Tần Chiêu từng buồn bã rất lâu, mãi đến sau này mới hiểu ra, tất cả chẳng qua vì Tần Tích luôn tô vẽ cho anh thành một hình tượng đáng sợ trước mặt Lâm Thiên Thiên. Nhận ra điều đó, trong lòng Tần Chiêu chỉ có một câu cảm khái không biết nên thốt ra hay nuốt lại.
Có điều đây là lần đầu tiên anh tận mắt nghe thấy Tần Tích bày trò, ra dáng là một người tô vẽ hình tượng xấu cho anh.
Quả nhiên, Tần Tích vừa dứt lời, Lâm Thiên Thiên liền lập tức buông tay khỏi đầu Tần Chiêu, đầy vẻ cảnh giác:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play