“Thiên Thiên.” Anh lại khẽ gọi, rồi tự cười với chính mình.
Lâm Thiên Thiên hoàn toàn không hiểu sao tên mình được nhắc lại thôi cũng đủ để Tần Chiêu vui vẻ đến thế.
Chắc là, người ta dù bình thường lạnh lùng, nghiêm khắc đến đâu, uống say rồi thì IQ cũng phải tụt vài bậc thôi. Cậu nghĩ vậy. Mà Tần Chiêu lúc này ngoan đến lạ, chẳng giống chút nào với dáng vẻ lạnh băng ngày thường, cứ như một đứa trẻ.
Ngoài việc đánh nhau giỏi đến mức mọi người không ngờ tới,anh còn là người học giỏi có tiếng tăm từ bé. Từ tiểu học đến đại học, anh luôn là học trò cưng trong mắt thầy cô. Thậm chí đã tốt nghiệp hơn hai năm, cái tên “Tần Chiêu học trưởng” vẫn thường được nhắc đến như tấm gương vàng. Điều này khiến Tần Tích, em trai anh, nhiều phen ngứa ngáy khó chịu cùng với ghen tị.
Cũng giống như Tần Tích, Lâm Thiên Thiên tuy sợ Tần Chiêu, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy anh vô cùng lợi hại, thậm chí còn có chút kính phục.
Mà lúc này, gương mặt Tần Chiêu ửng đỏ một cách lạ lẫm, khóe môi khẽ cong mang theo ý cười, ánh mắt lại dịu dàng đến bất ngờ. Dáng vẻ tuấn lãng vốn dĩ của anh, giờ phút này càng khiến người khác khó lòng phủ nhận.
Lâm Thiên Thiên vội vàng dời ánh mắt sang hướng khác. Đôi giày thể thao vốn luôn được Tần Chiêu nâng niu giờ đây lại bị mũi giày chạm xuống mặt đất gồ ghề, giống hệt như chủ nhân của nó—bỗng trở nên lúng túng, không biết làm sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play