Đệ đệ, muội muội của nàng đều ở tận đất Thục xa xôi, bên cạnh chỉ còn mấy nha hoàn theo hồi môn, ngoài ra chẳng có lấy một người thật lòng.

“Thiếu phu nhân đang nghĩ ngợi điều gì vậy?” Ninh mụ mụ thấy nàng im lặng đã lâu, liền vươn tay quơ quơ trước mặt.

“Chẳng lẽ gió lạnh thổi qua, thân mình thấy khó chịu?” Bà vội vàng lo lắng hỏi.

Phương Ấu Miên chợt bừng tỉnh, khẽ mỉm cười:
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chuyện sổ sách mà thôi.” Nàng thuận miệng nói dối.

Ninh mụ mụ liền đứng dậy, cẩn thận dặn dò:
“Sổ sách đã đưa tới, thiếu phu nhân nên sớm xem qua, tính toán cho chu toàn. Tiệc đón đại công tử trở về, từ bàn rượu đến cỗ tiệc, bày biện trong ngoài, bàn ghế trà nước… tất cả đều phải chu đáo. Phu nhân đã nói rồi, đại công tử thắng trận hồi phủ, thể diện của Dụ gia quyết không thể có chút sơ suất. Hai ngày này ngài bận rộn, cũng không cần phải đích thân qua hầu cơm nữa.”

Nàng nhớ lại ngày mới gả vào, Thôi thị tức giận đến phát bệnh nặng. Sau khi khỏe lại còn từng tranh đoạt quyền quản gia với nàng. Nhưng chẳng rõ vì sao, sau cùng bà ta lại buông tay, chỉ thích để Phương Ấu Miên gánh vác, mỗi việc đều giao xuống, xem nàng có lỡ tay hay không.

“Bà mẫu đã giao phó, con dâu tất nhiên sẽ hết sức làm cho thỏa đáng.” Ấu Miên mỉm cười đáp, che giấu tâm tình nơi đáy mắt.

Nàng tiễn Ninh mụ mụ ra ngoài, nhẫn nại lắng nghe, thi thoảng khẽ gật đầu ứng tiếng.

“Đúng rồi, trong phòng nên sắp xếp thêm đồ đạc, đại công tử trở về dùng đến, không thể để thiếu sót.”

Ấu Miên khẽ gật:
“Vâng, nhờ mụ mụ khi đi qua, thay ta vấn an tổ mẫu.”

Nhìn gương mặt tinh xảo, nụ cười nhu hòa của thiếu phu nhân, Ninh mụ mụ không khỏi sững người. Phương gia tuy chẳng còn hiển hách, song nữ nhi lại sinh ra tuyệt sắc.

“Thiếu phu nhân làm việc thỏa đáng, lão thái thái rất yên lòng, ngài cứ buông tay mà liệu cả.”

Tiễn Ninh mụ mụ rời đi, Phương Ấu Miên thong thả uống hết chén trà còn sót, rồi cầm sổ sách lên, từng nét bút tính toán công việc trong phủ. Đợi đến khi mặt trời chiều đã ngả, nàng mới đặt bút xuống, giao việc lại cho nha hoàn, khẽ day cổ xoa đi mỏi mệt.

Lúc này Văn Ca bước vào bày thiện. Nàng một mình dùng cơm, thong thả yên tĩnh. Trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đám hạ nhân tất bật qua lại, treo đèn cung đình nơi hành lang, chạm hoa cỏ dọc bậc thang, khắp nơi rộn ràng chuẩn bị. So với sự tĩnh lặng ngày thường, hôm nay quả thật khác hẳn.

Trong lòng nàng khẽ dậy lên một nỗi cảm xúc khó tả—người phu quân mà nàng chưa từng gặp mặt, rốt cuộc cũng sắp trở về rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play