Ninh mụ mụ nào hay biết tâm tư của người khác, chỉ mỉm cười vui vẻ mà nói:
“Phía bắc đã giao tranh lâu ngày, nay công tử cũng đã thu xếp xong mọi việc, đang trên đường trở về. Có lẽ chỉ dăm ba hôm nữa sẽ tới nơi. Thiếu phu nhân hãy an tâm chờ đợi, càng phải giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt.”
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân mình”, lời còn chưa nói hết đã để lại một tầng hàm ý sâu xa. Phương Ấu Miên khẽ rũ mi mắt, không đáp.
“Dù lão nô không nói, trong lòng thiếu phu nhân hẳn cũng đã rõ cả rồi.”
Ninh mụ mụ tuổi đã cao, một khi đã mở miệng thì khó lòng dừng lại. Nhất là nay đại công tử sắp hồi kinh, bà lại càng hớn hở, nét cười phủ đầy nếp nhăn, tinh thần cũng sáng sủa hơn hẳn ngày thường.
Trong tiếng mưa rơi tí tách, hòa lẫn giọng nói rì rầm của bà, Phương Ấu Miên bất giác nhớ lại bao chuyện xưa.
Nàng vốn chẳng có can hệ gì với Dụ gia. Tuy tổ tiên hai nhà từng định ra hôn sự, nhưng đó vốn là nhân duyên dành cho đích tỷ. Còn nàng, chỉ là thứ nữ do di nương sinh ra, thân phận thấp kém, nào dám mơ trèo lên cửa Dụ gia – nơi có trưởng tử văn võ song toàn, danh chấn Doanh Kinh, được người đời ca tụng như chi lan ngọc thụ.
Khi Phương gia ngày càng suy bại, phụ thân vì muốn lo cho trưởng huynh một chức quan nho nhỏ, mới nhớ đến mối hôn sự với Dụ gia. Đáng tiếc, các tỷ tỷ đều đã xuất giá, chỉ còn lại nàng. Mẹ cả bèn đem nàng ra làm quân cờ, dùng chuyện khoa cử của em trai, bệnh tật của em gái để ép nàng thay thế đích tỷ, gả vào Dụ gia.
Vì thương em, Ấu Miên đành gật đầu.
Mang theo hôn thư đã ngả vàng cùng chút của hồi môn ít ỏi, nàng từ đất Thục xa xôi lên đường tới Doanh Kinh.
Sự xuất hiện của nàng lập tức khiến người trong thành bàn tán xôn xao. Ai ai cũng chê trách Phương gia trèo cao, lời ra tiếng vào đều đổ dồn lên thân nàng. Vốn nghĩ duyên phận chẳng thành, nào ngờ Dụ lão thái thái lại đứng ra, định đoạt gả nàng cho Dụ Lẫm – đệ nhất công tử lẫy lừng thiên hạ.
Dụ Lẫm từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, niên thiếu liền đỗ Trạng Nguyên, lại theo tướng quân chinh chiến nơi sa trường, công danh hiển hách, dung mạo tuấn dật, nay còn giữ chức trong triều, quyền thế hiển hách, không ai sánh bằng.
Tin hôn sự truyền ra, cả Doanh Kinh dậy sóng. Người phản đối nhiều vô kể, kịch liệt nhất chính là mẫu thân của chàng – Thôi thị. Nhưng trước sự kiên quyết của Dụ lão thái thái và ân điển do Hoàng hậu ban xuống, cuối cùng hôn sự vẫn được định đoạt.
Nào ngờ, thành thân đã ba năm, nàng chưa từng thấy mặt phu quân. Ngày cưới, chỉ cùng gà trống bái đường, đêm động phòng cũng tự tay nàng vén khăn che. Sau đó Dụ Lẫm vâng mệnh xuất chinh, ba năm chưa một lần về nhà.
Ấu Miên khi ấy, tuy từng chịu nhiều khổ cực, chung quy vẫn chỉ là thiếu nữ đôi mươi, lòng còn ẩn chứa vài phần mong chờ. Nàng từng nghĩ, gả vào Dụ gia, có lẽ sẽ bớt nhọc nhằn.
Nhưng dần dà, dưới sự chèn ép của bà mẫu, sự khó dễ của chị em dâu, những mong mỏi ấy cũng dần tan biến. Ba năm qua, nàng phải một mình gánh vác việc trong ngoài, hầu hạ trưởng bối, ứng phó mọi chuyện trong phủ. Sự mệt mỏi nặng nề, thậm chí còn khổ hơn cả những ngày ở đất Thục.
Dụ gia vốn là hào môn vọng tộc, sau cánh cửa son, âu cũng lắm sóng gió.