Chương 4 Dấu Vết Của Xenotrix
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa kính RV. Nhưng không ai cảm thấy một ngày mới thực sự bắt đầu. Không khí trong xe nặng trĩu, đặc biệt sau trận chiến tối qua.
Ông Max mở chiếc máy tính Plumber cũ, gõ lách cách, ánh mắt căng thẳng. Gwen đứng cạnh, nhìn các dòng dữ liệu trôi trên màn hình:
“Ông… tìm được gì chưa?”
“Có.” Ông Max gật chậm rãi, xoay màn hình cho hai đứa xem. “Plumber từng ghi nhận một dự án thất bại của Azmuth – nhà sáng chế Omnitrix. Nó có tên: Xenotrix.”
Ben nhổm dậy, giật mình. “Cái tên đó… đúng rồi, Kael đã nhắc đến nó!”
“Đúng vậy.” Ông Max hít sâu. “Khác với Omnitrix thiết kế để bảo tồn và trải nghiệm sự đa dạng của vũ trụ, Xenotrix được tạo ra như một vũ khí. Nó không chỉ cho phép biến đổi, mà còn… khuếch đại cảm xúc tiêu cực của người dùng, khiến họ dần mất đi bản ngã.”
Căn RV chìm vào im lặng. Gwen siết chặt quyển sách phép, giọng run lên:
“Nghĩa là Kael… có thể bị nó nuốt chửng bất cứ lúc nào.”
Ben cúi đầu, ngón tay vô thức gõ lên mặt Omnitrix. Trong đầu cậu, ánh mắt lạnh băng của Kael hiện ra. Một thoáng… cậu thấy sự đơn độc khắc khoải ẩn sau lớp vỏ vô cảm ấy.
“Cậu ta…” Ben khẽ nói, “trông như thể chẳng còn gì để bám víu ngoài nó.”
Gwen liếc sang Ben, rồi im lặng. Nét mặt cậu em họ lúc này khác hẳn thường ngày – không còn là Ben nghịch ngợm, hiếu thắng, mà là một Ben biết đồng cảm.
Ông Max ngắt dòng suy nghĩ của cả hai bằng giọng nghiêm nghị:
“Điều nguy hiểm là, Xenotrix và Omnitrix dường như… liên kết với nhau. Nếu một trong hai mất kiểm soát, cả hai sẽ phản ứng dây chuyền. Và khi đó… vũ trụ này có thể không còn nguyên vẹn.”
Không ai nói thêm lời nào. Bầu không khí trong RV nặng trĩu, chỉ còn tiếng động cơ đều đều.
Ở một nơi khác, trên đỉnh vách núi bị gió lạnh thổi vần vũ, Kael ngồi một mình. Gió thổi tung áo choàng, ánh tím trên cổ tay hắn chớp nháy bất ổn.
Mỗi lần Xenotrix sáng lên, cậu thấy tim mình nhói buốt, như có hàng ngàn giọng nói thầm thì trong đầu, kéo cậu xuống vực sâu.
Kael nhắm mắt, tựa trán vào đầu gối. Một thoáng ký ức hiện lên: tiếng cười trẻ thơ, gương mặt của ai đó giờ đã mờ nhạt.
Cậu khẽ bật cười, nhưng nụ cười méo mó, cay đắng.
“…Ta đã đánh đổi tất cả rồi. Không còn đường quay lại nữa.”
Ánh tím phủ lên mắt Kael, lạnh lẽo, nhưng trong sâu thẳm, vẫn le lói một tia sáng yếu ớt một mong muốn mơ hồ mà chính cậu cũng chưa dám thừa nhận.