Chương 5 Khi Bóng Tối Vươn Tay
Một buổi tối yên bình hiếm hoi, RV đậu lại gần bìa rừng. Gwen đang luyện phép, Ben ngồi trên nóc xe nghịch Omnitrix, trong khi ông Max chuẩn bị bữa tối.
“Yên ắng quá…” Ben ngả người ra, nhìn trời đầy sao. “Không biết lúc nào hắn lại xuất hiện.”
“Cậu nói Kael à?” Gwen hỏi vọng từ dưới.
Ben im lặng một lúc, rồi gật. “Ừ. Cậu ấy như… bóng tối. Lúc nào cũng quanh đây, nhưng không thể chạm vào.”
Ngay khi lời ấy còn vương trên môi, mặt đất rung chuyển. Một tiếng gầm vang vọng từ sâu trong rừng, kèm theo từng bước chân nặng nề.
Ông Max cau mày: “Không phải Vilgax… Đây là thứ khác.”
Từ bóng đêm, một sinh vật khổng lồ, nửa máy móc nửa sinh học, lao ra. Đôi mắt đỏ rực, thân thể gắn đầy kim loại một dạng vũ khí sinh học ngoài hành tinh.
“Omnitrix, cho mình cái gì mạnh một chút đi!” Ben đập nút, ánh sáng xanh bùng lên, biến thành Diamondhead.
Cậu vung tay, tạo ra mũi giáo pha lê, lao tới. Nhưng sinh vật kia dùng tay máy khổng lồ quét ngang, hất văng Ben như một viên đá nhỏ.
“Ben!” Gwen hét lớn, vội dựng kết giới phép bảo vệ ông Max.
Ben cố gượng đứng, vai đau nhói. Con quái vật khổng lồ chĩa thẳng cánh tay cơ giới về phía cậu, năng lượng đỏ tích tụ, sắp bắn ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó
Một đường sáng tím từ hư không chém xuống, cắt ngang luồng năng lượng.
ẦM! Cả khu rừng sáng rực một chớp tím.
Ben mở to mắt. Giữa đám khói, Kael bước ra, Xenotrix phát sáng dữ dội. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, nhưng… cũng đầy quyết đoán.
Kael không nói gì, chỉ đứng chắn giữa Ben và con quái vật. Bóng lưng thẳng tắp, áo choàng bay phần phật.
Trong thoáng chốc, Ben thấy tim mình nhói một cái lạ lùng. Một sự an toàn… dù mong manh.
“Ngươi…” Ben thở gấp, “sao lại—?”
“Đứng yên.” Kael ngắt lời, giọng trầm thấp. “Nếu không muốn chết.”
Không cho Ben kịp phản ứng, Kael lao lên, giáp tím bao phủ toàn thân. Mỗi cú ra đòn của cậu mang sức mạnh cuồng bạo, ép con quái vật lùi dần.
Ben, lần đầu tiên, không phải chiến đấu một mình. Cậu nhìn theo, có một thứ cảm xúc khó gọi tên thoáng qua…
Cùng lúc đó, Xenotrix lại phát sáng bất ổn. Kael khựng người, hơi thở loạn nhịp. Nhưng trước khi Ben kịp lao đến, cậu đã gồng mình, giáng đòn cuối cùng hạ gục sinh vật.
Con quái vật ngã sập, rừng cây rung chuyển. Khói bụi mù mịt.
Kael quay lại, ánh mắt chạm vào Ben. Trong giây lát, không còn sự lạnh băng thường thấy, mà chỉ là một thoáng mệt mỏi, yếu ớt… và một điều gì đó Ben không thể gọi tên.
“Ngươi quá liều lĩnh.” Kael khẽ nói, rồi xoay người định rời đi.
Ben cắn môi, bất giác gọi với theo:
“Kael… cảm ơn.”
Bước chân Kael khựng lại một nhịp, nhưng cậu không quay đầu. Áo choàng đen lại tan vào màn đêm, để Ben đứng đó, ngực dâng lên một cảm giác vừa lạ lẫm, vừa ấm áp.
Gwen tiến lại, nhìn Ben mỉm cười tinh nghịch:
“Trông cậu kìa. Đỏ mặt luôn rồi.”
“Cái gì?!” Ben lắp bắp. “Mình...mình không có đâu!”
Nhưng tim cậu thì vẫn đập dồn dập, như để phủ nhận lời chính mình