Nhìn đối phương tức giận đến mức hai cái bánh bao thịt run rẩy, nàng vừa đẩy thân thể đối phương ra, lại còn tiện tay sờ trộm một cái.
“Ồ… xúc cảm quả thật không tệ nha!” – Lãnh Tô mặt mày thỏa mãn, khẽ than một tiếng.
Ngay sau đó, cúi đầu nhìn lại hai “cái bánh bao nhỏ” trước ngực mình, trong lòng nàng không khỏi tràn đầy hụt hẫng.
“Aaaa!” – Tô Dĩnh hét toáng lên.
“Phụt!” – Thẩm Vân bật cười.
“Khụ khụ!” – Giang Mặc vội ho khan che giấu tiếng cười, nhưng ánh mắt hắn lại bán đứng tất cả. Trong đáy mắt sâu thẳm, rõ ràng lóe lên một tia ý cười nồng đậm.
“Thời gian cũng không còn sớm, ta về trước đây. Các ngươi cứ tiếp tục chơi vui vẻ nhé!”
Thành công chiếm tiện nghi xong, Lãnh Tô chẳng buồn quay lại chỗ cũ, nhân lúc Tô Dĩnh chưa kịp phản ứng liền vội chạy ra cửa KTV.
Vừa ra đến cổng lớn, nàng lập tức nghe thấy phía sau vang lên tiếng gào thét điên cuồng của Tô Dĩnh:
“Lãnh Tô! Con nhỏ này, tôi thề sẽ không tha cho cô!”
Cảm nhận rõ ràng sự nghiến răng nghiến lợi trong giọng Tô Dĩnh, Lãnh Tô bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:
“Cùng là nữ nhân cả thôi, tôi cũng chỉ sờ một chút, nhìn thử xem có phải xúc cảm ‘bánh bao thịt’ to thế kia thật sự tốt hay không thôi mà…”
Đối với cái kiểu “chay mặn không kỵ, nam nữ không chừa” của Lãnh Tô, Minh Uyên trong lòng lại thoáng thấy may mắn.
So ra, hắn còn đỡ hơn nhiều.
Dù gì thì cái màn “Mỹ nam bước ra từ tranh” kia cũng là do hắn bày ra để hố Lãnh Tô thôi.
Nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn tài xế. Thấy vậy, Lãnh Tô lấy điện thoại gọi ngay.
“Đô đô đô… Đại tiểu thư, xin chào!” – Sau hồi tút dài, cuối cùng điện thoại cũng nối máy.
“Trương thúc, buổi tụ hội xong sớm rồi, chú qua đón cháu nhé!”
“Thực xin lỗi, đại tiểu thư. Hiện giờ tôi đang đưa lão gia đến công ty dự cuộc họp khẩn cấp!”
“Họp khẩn cấp?” – Nghe vậy, Lãnh Tô khẽ ngẩn người, rồi lập tức nhớ ra nội dung cốt truyện.
Trong kịch bản, sau khi Lãnh Tô xảy ra chuyện, cổ phiếu Lãnh thị rớt thảm, nhà đầu tư ào ào rút vốn. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Lãnh thị – vốn là tập đoàn bất động sản số một, số hai ở Ma Đô – liền sụp đổ hoàn toàn!
Giờ nghe được lời này từ tài xế, Lãnh Tô lập tức hiểu ra: Thì ra nguyên nhân chân chính kéo Lãnh thị xuống vực không phải vì mấy trò gây rối của cô, mà là do bàn tay thao túng từ kẻ ngoài cuộc kia.
Chuyện Lãnh Tô gây họa, cùng lắm chỉ là chất xúc tác, khiến con thuyền vốn đã thủng sẵn nhận ngay cú đòn trí mạng!
“Là Tô Tô đúng không? Trương thúc, lát nữa đến cổng công ty thì thả tôi xuống rồi đi đón Tô Tô luôn. Con bé là con gái, đi xe về khuya một mình không an toàn đâu. Ma Đô dạo này loạn lắm!”
Nghe Lãnh phụ từ đầu dây bên kia dặn dò, Lãnh Tô thấy lòng chợt ấm áp.
Ba mẹ cô quả thật không tệ, đối với đứa con gái duy nhất yêu thương đến tận cùng.
“Không cần đâu Trương thúc. Chú cứ lo đưa ba cháu đi trước, ở đây còn có bạn học đi cùng cháu. Chú đừng lo lắng.”
“Vậy được. Nhưng đại tiểu thư nhớ cẩn thận, lão gia còn dặn rằng về đến nhà thì nghỉ ngơi ngay, không cần chờ ông ấy!”
“Vâng, cháu biết rồi. Chú cũng đi đường cẩn thận. Cháu cúp máy đây, chào chú!”
“Chào tiểu thư!”
Nhìn màn hình hiển thị “kết thúc cuộc gọi”, Lãnh Tô khẽ nhíu mày.
Việc cấp bách bây giờ chính là tìm cách giải quyết nguy cơ trước mắt của Lãnh thị, sau đó phải nhanh chóng tìm ra kẻ ngoài cuộc kia.
Nếu không, cái kiểu “ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối” này khiến nàng thật sự khó chịu!
Thu điện thoại lại, nàng vừa ngẩng đầu lên thì… bất chợt ngây người.
P/S: Hơi lấn cấn xíu nè. Vì nữ 9 ở dưới địa phủ nên xưng nàng thì hợp lý. Nhưng mà giờ ở thế giới hiện đại thì dùng cô hợp lý hơn. Nên từ chương sau, mị đổi thành cô nhé, được không ạ!!!