Lãnh Tô – Minh giới ai ai cũng biết đến danh tiếng của nàng. Nàng là “nữ sắc quỷ” trứ danh, trong vạn quỷ có thể xưng vương! Bình thường nhàn rỗi, việc nàng ưa thích nhất chính là trêu ghẹo vài tiểu soái quỷ, tiểu thịt tươi mới xuống Minh giới.
Thế nhưng, có một điều vạn năm không đổi: Lãnh Tô cô nương chỉ mang một chấp niệm duy nhất — chính là rình trộm Minh Vương đại nhân lúc tắm rửa!
Minh Vương cung – Ngọc Dịch Trì
Trên xà ngang cao vút, một nữ quỷ yểu điệu nằm dài, đôi mắt lóe sáng như sói đói, tham lam dõi xuống mặt nước bên dưới.
Trong Tam Sinh Trì, thân hình nam nhân cao lớn như ẩn như hiện, cơ bắp rắn chắc, làn nước lăn tăn che giấu không hết dáng vẻ tuấn mỹ. Nhìn đến cảnh tượng này, Lãnh Tô cắn môi, khóe miệng khẽ nhếch, rốt cục không kìm nổi bật ra một tiếng cười khanh khách:
“Hì hì…”
Tiếng cười vừa thoát ra, nàng lập tức giật mình, vội đưa tay che miệng.
“Ùm!” – mặt nước đột nhiên dậy sóng.
Ánh mắt nàng lập tức sáng bừng, chăm chú nhìn về phía đó. Quả nhiên, một thân thể cường tráng, bụng nổi tám múi như ngọc, chậm rãi hiện ra từ dưới nước. Minh Vương đại nhân – từng bước một, đi lên bờ.
Lãnh Tô hưng phấn đến mức toàn thân nghiêng về phía trước, miệng thì thầm:
“Tiếp… tiếp nữa đi!”
Trong ao, Minh Uyên khóe môi cong lên, nụ cười tà mị thoáng hiện. Đôi mắt hắn lóe hàn quang, bàn tay khẽ hất, một luồng chưởng sắc bén tức thì phóng đến.
“Á!” – Lãnh Tô kêu thảm thiết, thân hình từ trên xà ngang rơi xuống.
May thay, phản ứng của nàng cực nhanh. Ngay sát đất, linh lực đã vận chuyển, thân hình lộn một vòng, cuối cùng hạ xuống vững vàng.
“Còn may, ta phản ứng mau!” – Nàng vỗ ngực, thở phào.
Bỗng một giọng nam trầm thấp, khàn khàn, lại quyến rũ vang lên:
“Ngươi nghĩ rằng, lén nhìn bản vương tắm… chỉ phải trả cái giá nhỏ như vậy thôi sao?”
Lãnh Tô ngẩng đầu. Dưới ánh nước, Minh Uyên nở nụ cười tà ác, ánh mắt khóa chặt lấy nàng. Một dự cảm chẳng lành lập tức dấy lên.
“Này… không ổn!” – Lãnh Tô thầm kêu, nhưng chưa kịp hành động, một luồng kim quang bất ngờ bủa vây, bao phủ toàn thân nàng.
Óc nàng tê rần, từng luồng tin tức ào ạt đổ vào, kèm theo một nguồn năng lượng ngoại lai cuồn cuộn xâm nhập thân thể.
Giọng nói Minh Uyên như vọng từ cửu u, vang quanh tai:
“Gần đây oan hồn Minh giới quá nhiều. Nếu ngươi rảnh rỗi như thế… vậy để bản vương cho ngươi chút việc mà làm.”
Chưa kịp hoàn hồn, đất trời đã quay cuồng. Lãnh Tô còn chưa hiểu chuyện gì thì đột ngột một tiếng xé gió lạnh buốt bổ tới!
Bản năng nhạy bén khiến nàng lập tức khom người tránh né. Hai chân bật mạnh, một cú đá phản kích trúng thẳng đối phương.
“Ui daaa!” – Một tiếng kêu thảm vang lên.
Lãnh Tô đứng thẳng người, nhướng mày nhìn gã nam nhân trước mặt: mũi chảy máu ròng ròng, bụng bia phệ ra như mang thai mười tháng, mặt mày mập ú mờ hết cả ngũ quan.
“Cái quỷ gì thế này…” – nàng khẽ rủa.
“Tiện nhân! Ngươi dám đánh lão tử? Tìm chết!” – Hắn gào lên, bộ mặt dữ tợn lao thẳng về phía nàng.
“Ồn ào!” – Lãnh Tô hất cằm, giọng đầy ghét bỏ.
Trong tay nàng, một cây gậy xanh biếc lập tức hiện ra. Nàng nhấc tay vung mạnh — vũ khí rít gió, quét ngang trước mắt!