Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hôm nay, Tô Minh Vũ đặc biệt xin nghỉ một ngày, tự mình lái xe đưa em trai đến nhà Cố Dật Lam — hay nói đúng hơn là đưa em trai đi xem mắt.
Nói ra cũng buồn cười, rõ ràng em trai anh đã trưởng thành thế nhưng khi từ “xem mắt” đặt vào người nó lại khiến người ta thấy sao mà gượng gạo, lạc điệu.
Ánh mắt Tô Minh Vũ liếc sang ghế phụ.
Thiếu niên mặc sơ mi trắng, vải mềm mại ôm lấy đường nét cơ thể mảnh khảnh, ngay ngực còn thêu một chú cá heo nhỏ đang tung nước, giản dị mà tươi tắn. Dưới chiếc quần soóc xanh lam là đôi chân vừa thon vừa dài, trắng đến chói mắt dưới nắng.
Nhóc con ấy đang loay hoay chỉnh lại bộ quần áo vốn đã vuốt phẳng không biết bao lần, cái miệng nhỏ từ lúc lên xe đến giờ vẫn lẩm bẩm nói chuyện không ngừng.
Tô Minh Vũ đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi — một đứa em trai vốn thà chết chứ không chịu bước chân ra khỏi nhà vì sao lần này lại chịu đồng ý đi cùng anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể kết luận: chắc là do nó tận mắt thấy anh cãi nhau với mẹ, trong lòng không đành, muốn vì sự yên ổn của gia đình mà quyết chí “hy sinh anh dũng”.
Tô Minh Vũ bỗng thấy hơi cảm động, khẽ an ủi em trai: “Đừng nghịch quần áo nữa, như vậy là đủ đẹp rồi. Đảm bảo dọa cho Cố Dật Lam chạy mất.”
Lời mở đầu lẩm bẩm của Tô Trạch Tuế lập tức bị cắt ngang. Nghe xong câu đó, cậu bực bội phồng má, lén lút trừng mắt với anh trai một cái.
Trên cánh tay cậu có một vết sẹo bỏng, mẹ giải thích rằng đó là di chứng để lại từ một vụ tai nạn xe hơi hồi nhỏ.
Vết sẹo nằm hơi cao, mặc áo ngắn tay cũng che được gần hết, huống hồ hôm nay cậu lại mặc sơ mi dài tay.
Thế nhưng trong lòng vẫn có chút mặc cảm, vô thức muốn kéo tay áo thấp xuống thêm chút nữa. Nhưng nhớ tới lời anh trai vừa nói, động tác ấy liền dừng lại lưng chừng, cứng nhắc mà rút tay về, chuyển sang mở chiếc ba lô nhỏ của mình ra kiểm tra xem đã mang đủ đồ chưa.
Khi đến câu lạc bộ Speedsters, cậu cũng mang theo chiếc ba lô này. Lần này, ngoài những thứ mình muốn mang, bên trong còn có thêm một cái thiết bị định vị.
Cái đó là mẹ bỏ vào, vì lo con trai bị kẻ xấu lừa gạt bắt cóc đem bán.
Tô Minh Vũ tuy không đến mức lo xa thái quá như mẹ, nhưng vẫn dặn dò cẩn thận: “Đến nhà người ta thì cứ coi như đi tham quan biệt thự, đừng quá nhập tâm, có gì thì từ từ mà nói.”
Nói được nửa chừng, Tô Minh Vũ chợt nhớ ra — với cái tính nết ngoan ngoãn, mềm yếu hiện giờ của em trai, tuyệt đối không thể mở miệng mắng Cố Dật Lam. Trái lại, tám phần là sẽ bị người ta dọa cho đến mức chỉ biết run lẩy bẩy như một con ngốc. Thế nên anh lại dặn thêm: “Có chuyện gì thì gọi ngay cho anh.”
“Tham quan xong, anh sẽ tới đón.” Tô Minh Vũ nói: “À đúng rồi, suýt quên điều quan trọng nhất. Nào, theo anh học một câu: Anh rất tốt, nhưng xin lỗi, chúng ta không hợp.’”
Tô Trạch Tuế kiên quyết không chịu học.
Cậu phồng má, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như chẳng nghe thấy gì.
Tô Minh Vũ cũng không giận, chỉ thong thả bổ sung: “Còn nữa, Cố Dật Lam rất ghét bị người khác chạm vào, tốt nhất em đừng lỡ chạm vào hắn.”
Nghe đến đây, trong đầu Tô Trạch Tuế lập tức hiện lên cảnh tượng ở câu lạc bộ hôm nọ —— tên xấu xa tên Ro kia từng túm chặt cổ tay Cố Dật Lam, lập tức khiến cả đám xung quanh hít mạnh một hơi như gặp phải đại họa. Rồi ngay sau đó, cánh tay của Ro bị vặn gãy một cách tàn nhẫn.
… Thì ra là vì vậy.
Cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu.
Chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen lướt đi giữa trung tâm thành phố, dừng lại ở một khu đất vàng. Sau khi được bảo vệ cho phép đi vào, xe rẽ vào một khu biệt thự xa hoa.
Gió nhẹ len qua rừng cây, thoạt nhìn cứ ngỡ như đang bước vào một khu vườn tư gia. Thiết kế bán âm phủi tiền như giấy, đổi lại diện tích cây xanh ở đây đạt đến con số kinh người —— bảy mươi phần trăm.
Xe chạy suốt dọc đường, hầu như không gặp ai, quả thực là nơi ở lý tưởng cho những kẻ sợ xã giao.
Đúng lúc Tô Trạch Tuế đang tì má lên cửa kính ngắm cảnh, xe bỗng dừng lại lần nữa.
“Đến rồi.” Tô Minh Vũ nhắc: “Đi đi, có gì thì gọi cho anh.”
Tô Trạch Tuế ngẩn người, theo bản năng ngẩng nhìn về phía tòa kiến trúc duy nhất trong khu vực.
Một căn biệt thự mang phong cách cổ điển châu Âu sừng sững giữa rừng cây, chạm khắc tinh xảo. Giữa lòng phố thị náo nhiệt, nó lại toát ra khí chất xa cách và cao quý, như thể hoàn toàn thoát ly khỏi trần thế.
Trước cửa biệt thự, một người đàn ông cao ráo, chân dài đứng tựa nửa người vào khung cổng. Ở khoảng cách xa thế này không thể thấy rõ mặt, chỉ thấy dáng hình thẳng tắp ấy tựa như một con sói cô độc lẩn khuất nơi thế ngoại, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lòng bàn tay Tô Trạch Tuế rịn mồ hôi.
Lần này cậu không đeo khẩu trang cũng chẳng đội mũ. Dù người đối diện là Cố Dật Lam — người đàn ông có giọng nói dễ nghe, tính cách chính trực và lương thiện, thì cậu vẫn không tránh khỏi cơn bồn chồn vì sắp phải đối diện xã giao.
Cậu siết chặt bàn tay nhỏ bé, nhảy xuống xe bước từng bước đi tới.
Cố Dật Lam đã chờ ở đó một lúc.
Chiếc điện thoại trong tay hắn rung liên hồi.
【Quản gia: Cố tiên sinh, hay là ngài vào phòng khách ngồi đợi đi. Cậu út nhà họ Tô ở nhà vốn được nuông chiều quá mức, chưa chắc sẽ đến đúng hẹn.】
【Quản gia: Cậu nhóc đó tính khí ương bướng, lại hay nổi nóng, trong nhà thì được cưng chiều hết mực. Chuyện có quan trọng đến đâu, chỉ cần cậu ta không muốn làm thì cha mẹ cũng sẽ đứng ra che chở. Lần này chịu đồng ý đi hẹn gặp, xem ra Cố tiên sinh đúng là danh chấn muôn dặm, sức hút vô song!】
Cố Dật Lam khẽ bật cười lạnh.
Cái gọi là “hẹn hò” thực chất chẳng qua chỉ là đi cùng một đứa trẻ chơi trò gia đình. Đợi khi dọa cho nhóc con kia chạy mất, hắn lại quay về xử lý đống việc chất chồng cũng không muộn.
Hắn cụp mắt nhìn màn hình điện thoại hơi ngẩn ngơ.
Khi ngẩng đầu lên, tầm mắt liền va phải một đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh, đang tò mò nhìn mình chằm chằm.
Cố Dật Lam: “…”
Khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, hàng mi dày và dài của thiếu niên đối diện khẽ run nhẹ như thể đang căng thẳng.
… Cảm giác quen thuộc khó tả len vào tim.
Cố Dật Lam khẽ nhíu mày, ánh mắt quét lên xuống, kín đáo đánh giá thiếu niên thấp hơn mình gần một cái đầu. Đến khi tầm mắt dừng lại ở chiếc ba lô nhỏ sau lưng cậu.
Hắn đã từng thấy nó. Giống hệt. Chính là vài ngày trước, trong câu lạc bộ kia.
Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, màn hình bật ra một tin nhắn WeChat.
【Tô Minh Vũ: Em trai tôi đã tới rồi, nó nhát lắm, cậu nhẹ nhàng một chút, kẻo thật sự dọa nó sợ.】
Cố Dật Lam: “…”
Nếu là một phút trước, hắn sẽ chỉ thản nhiên liếc qua tin nhắn này, lập tức kéo Tô Minh Vũ vào danh sách chặn rồi tiện tay tống cổ em trai anh ta về.
Thế nhưng bây giờ…
Trước mắt hắn, thiếu niên kia có làn da trắng nõn, chiếc cổ mảnh mai, gương mặt ửng hồng. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ kia chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng hắn. Bắt gặp ánh nhìn của hắn, cậu lúng túng khẽ vẫy tay chào.
Môi mỏng của Cố Dật Lam mím thành một đường thẳng, giọng trầm lạnh, hiếm hoi mở miệng khuyên người: “Về đi.”
Tai Tô Trạch Tuế nóng bừng, cảm giác giọng nói trầm thấp kia như xuyên từ vành tai len lỏi vào tận óc, lan khắp cơ thể khiến cậu tê dại. Cậu quên sạch sẽ câu mở đầu đã tập đi tập lại trên xe.
Cậu ngẩn người cảm nhận vài giây, rồi nghi hoặc ngước nhìn đối phương.
Cố Dật Lam im lặng một thoáng, sau đó đứng thẳng người, cằm khẽ hất về phía cổng, lạnh lùng uy hiếp:“Bước vào rồi thì đừng mơ bước ra.”
Tô Trạch Tuế: “!”
… Bây giờ đi vào là có thể không cần đi ra nữa sao? Nhưng mẹ nói phải kết hôn xong mới như vậy mà…
Thấy người đàn ông vẫn đứng chặn trước cổng không nhúc nhích, Tô Trạch Tuế cũng giơ tay chỉ về phía cổng, cuối cùng thốt ra câu đầu tiên sau khi gặp mặt: “Vào.”
Cố Dật Lam nhíu mày, giọng trầm khàn, lộ rõ sự mất kiên nhẫn: “Câu lạc bộ Speedsters là địa bàn của tôi. Tôi giúp cậu chỉ là tiện tay dọn dẹp đám rác rưởi trong đó mà thôi, chỉ thế thôi. Con người thật của tôi… cậu sẽ không muốn biết đâu. Về tìm anh trai cậu đi.”
Tô Trạch Tuế nghe thì nghe hết, nhưng lại chẳng hiểu gì cả.
“Con người thật”… của hắn?
Chẳng lẽ những lời mẹ nói nào là máu lạnh vô sỉ, chiếm hữu bệnh hoạn… nuôi chim hoàng yến đều là tin đồn thất thiệt?
Nhìn thấy người đàn ông định cầm điện thoại nhắn cho anh trai mình, Tô Trạch Tuế không dám chạm vào, chỉ có thể liều mạng lắc đầu như cái trống bỏi nhỏ.
Cố Dật Lam cau mày chặt hơn.
Ngón cái hắn ấn lên khóa vân tay trên cánh cửa, rồi động tác gọn gàng: “rầm” một tiếng, đẩy tung cánh cửa lớn phong cách châu Âu nặng nề.
Cùng với hai tiếng “cạch cạch”, ở tiền sảnh và phòng khách, tám chiếc camera cảm ứng âm thanh đồng loạt xoay hướng, tất cả đều chĩa thẳng về phía hai người, giống như vô số con mắt đen ngòm khiến người ta lạnh sống lưng.
“Có quay về không?” Cố Dật Lam lại hỏi.
Tô Trạch Tuế vốn đã cất bước định đi vào, nghe vậy liền khựng lại ngơ ngác lắc đầu.
Cố Dật Lam thu điện thoại, không nói thêm lời nào, sải bước đi thẳng vào trong. Tô Trạch Tuế vội vàng theo sát phía sau.
Bước qua tiền sảnh, đập vào mắt Tô Trạch Tuế là một tấm bảng treo ngay vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách —— bảng lịch trình hằng ngày:
7:00 Thức dậy
7:20 Ăn sáng
7:50 Làm việc
11:30 Ăn trưa
……
23:30 Đi ngủ
Bắt gặp ánh mắt thiếu niên đang dừng lại nơi đó, Cố Dật Lam thản nhiên mở miệng: “Trong căn nhà này, tất cả mọi người đều phải tuân theo quy tắc của tôi.”
Có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ dọa người, hắn lại bước đến bên thiết bị chắn sóng, lạnh giọng bổ sung:“Ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi được quy định, còn lại tuyệt đối không được kết nối mạng, không được sử dụng thiết bị thông minh.”
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế mới phát hiện trên bảng lịch trình kia còn một khung giờ kỳ lạ 19:20 : Xem ti-vi.
Chắc là sợ đám người giúp việc trong nhà tách rời khỏi xã hội, nên mới sắp xếp hẳn một khung giờ bắt buộc phải xem thời sự buổi tối… giống hệt như trong tù.
Chỉ là nếu để cậu chọn, cậu sẽ chọn xem Cậu bé bút chì.
Bỗng nhiên như chợt nhớ ra gì đó, Tô Trạch Tuế lục lọi chiếc ba lô nhỏ, lấy ra điện thoại của mình rồi đưa ra trước mặt hắn: “Cho anh.”
Ánh mắt Cố Dật Lam khẽ tối đi, nhưng hắn không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Giờ chưa cần.”
Tô Trạch Tuế nghĩ chắc là… sau này kết hôn rồi mới cần dùng, liền ngoan ngoãn gật đầu, cất điện thoại trở lại ba lô.
Trong túi cậu còn nhét đủ loại băng cá nhân. Nhân lúc đã mở ra, cậu cúi đầu lục lọi, lựa tới lựa lui, cuối cùng rút ra một miếng có in hình thỏ trắng dễ thương rồi đưa sang: “Băng bó.”
Cố Dật Lam vốn không định nhận.
Nhưng trong khóe mắt hắn thoáng lướt qua, trong chiếc ba lô nhỏ kia đủ loại băng dán sặc sỡ hoa hòe hoa sói. Đặt cạnh nhau, miếng thỏ trắng này xem ra đã là cái hài hòa: “thuận mắt” nhất rồi.
“Chống nước đấy.” Thấy hắn vẫn chưa chìa tay, Tô Trạch Tuế nghiêm túc bổ sung: “Xài tốt lắm.”
Nói xong, cậu còn giơ băng dán chỉ vào cánh tay mình, làm mẫu một cái.
Cố Dật Lam cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm vào, thiếu niên kia liền rụt mạnh về, nhanh như bị điện giật, hai bàn tay vội vàng thu sát vào người, đầu ngón khẽ vò lại, dường như đang khẩn trương vì điều gì.
Cố Dật Lam mặt không đổi sắc, rút tay về làm như không nhận thấy phản ứng ấy.
Còn Tô Trạch Tuế thì thầm thở phào trong lòng.
… May quá. Chỉ một chút nữa thôi là hai đầu ngón tay đã chạm vào nhau rồi.
“Buổi tối…” Tô Trạch Tuế nhỏ giọng nói: “Xài.”
“Ừ.” Cố Dật Lam khẽ gật, đưa tay đặt miếng băng cá nhân lên giá trong phòng khách.
“Còn nữa,…” Tô Trạch Tuế ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh… chuyện lần trước.”
Khóe mắt cậu khẽ cong, vẻ lúng túng thường ngày được thay bằng sự biết ơn trong trẻo. Dưới ánh đèn trần rọi xuống, đôi mắt trong suốt như viên ngọc nhạt màu, sáng long lanh.
Cố Dật Lam khựng lại thoáng chốc, rồi đáp gọn: “Ừ.”
Cùng một lý do, với người chẳng quan trọng, hắn sẽ chẳng buồn lặp lại lần thứ hai.
Hai người men theo phòng khách đi một vòng, cuối cùng dừng trước cánh cửa phòng giám sát.
Cố Dật Lam đặt ngón tay lên khóa vân tay, nhập số người vào là “2”, sau đó “ầm” một tiếng, đẩy cửa mở ra.
Cả căn phòng lập tức hiện ra, trần vách phủ kín màn hình cong siêu lớn, độ phân giải cao đến mức từng chi tiết đều rõ ràng. Không một tiếng động, nhưng mọi ngóc ngách đều thu trọn trong tầm mắt. Người quản gia ngồi trên ghế xoay, ánh mắt dán chặt vào mỗi một khung hình, chăm chú đến mức không chớp mắt.
Ánh sáng trong phòng giám sát hơi tối, không khí dồn nén, khiến người ta sinh ra ảo giác: như thể những người trên màn hình kia đều chỉ là NPC. Hễ ai dám làm trái với thời gian biểu đã định, sẽ bị coi như sản phẩm lỗi, lặng lẽ “xử lý” biến mất.
Tô Trạch Tuế giật mình, thót một cái đã nép hẳn ra sau lưng hắn, chỉ ló cái đầu nhỏ ra ngoài, run rẩy nhìn người quản gia ngồi kia.
…Sao… sao lại có người lạ ở đây vậy?
“Tất cả các phòng đều được giám sát ở đây, có người thay ca trông coi hai mươi bốn giờ.” Cố Dật Lam nghiêng đầu, giọng trầm thấp như cố ý dọa dẫm: “Cho dù có bản lĩnh đến đâu, cũng đừng mong thoát nổi.”
Tô Trạch Tuế nửa ẩn nửa hiện sau lưng hắn, vừa sợ hãi vừa ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Thấy người đàn ông trung niên đứng dậy đi về phía mình, tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Thiếu gia Tô, chào cậu. Tôi là quản gia ở đây.” Người đàn ông vươn tay.
Có lẽ vì gương mặt hiền hòa phúc hậu kia khiến cậu nhớ đến cha mình, hoặc cũng có thể vì trong ấn tượng: “quản gia” luôn là một hình tượng đáng tin cậy. Hòn đá lớn trong lòng Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng rơi xuống, cậu rụt rè chìa tay ra khẽ bắt lấy.
Bàn tay đối phương ấm áp, chắc nịch, tuyệt đối không giống tay kẻ xấu.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế rón rén bước ra khỏi nơi ẩn nấp, bắt đầu đi quanh quan sát phòng giám sát.
Ngoài những bức tường chi chít màn hình giám sát, ngay chính giữa còn treo một bảng điện tử hiển thị con số, ghi lại sĩ số thực thời của từng căn phòng. Rõ ràng là có liên quan đến việc mỗi lần vào phòng đều phải quét vân tay và nhập số người.
Tô Trạch Tuế cảm thấy rất an toàn. Nếu ai đó gặp sự cố, chắc chắn sẽ có người lập tức chạy đến cứu. Cậu thảnh thơi dạo bước trong căn phòng giám sát rộng lớn, nghiễm nhiên coi sự “đảm bảo an ninh” này như một chế độ phúc lợi dành cho nhân viên.
Trong lúc thiếu niên mải tham quan, quản gia hạ thấp giọng nói với Cố Dật Lam: “Cô Cố Hồng Huệ vừa lại gọi điện tới. Bà ấy tha thiết nhờ ngài nhất định phải giúp con bà vào được trường A học cao học. Nếu không, thực sự là đường cùng rồi.”
Cố Dật Lam lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ đang làm nghiên cứu sinh tiến sĩ ở Đại học A, chứ không phải giám đốc phòng tuyển sinh của họ.”
Quản gia thoáng nhớ lại dáng vẻ ngay cả giáo sư hướng dẫn cũng phải cung kính với hắn, trong bụng thầm nhủ: Ngài còn hữu dụng hơn cả giám đốc phòng tuyển sinh kia nhiều.
Nhưng ngoài miệng, ông vẫn lễ phép đáp: “Bà ấy đã điều tra lý lịch của ngài nên khó mà qua mặt. Ý bà ấy là muốn ngài thông qua hiệp hội, viết cho con trai bà ấy một lá thư giới thiệu. Như vậy, ít nhất tám phần chắc chắn được đặc cách tuyển thẳng.”
Cố Dật Lam nhếch môi, bật ra một tiếng cười lạnh.
Quản gia còn định nói tiếp nhưng bỗng khựng lại.
Vì cậu thiếu niên đang lững thững đi dạo khắp phòng giám sát đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào ông, rồi thẳng bước đi tới.
Tô Trạch Tuế đứng trước mặt hai người, ngước mắt chờ mong nhìn quản gia, môi khẽ mấp máy nhắc nhở:“Lâu lắm rồi chưa…”
Quản gia ngẩn người: “Hả… hả? Ý cậu là sao??”
Cái gì mà ‘lâu lắm rồi chưa’? Chủ ngữ vị ngữ đâu, nói nửa vời thế này…
Thấy ông không theo đúng “kịch bản trong sách”, Tô Trạch Tuế chau đôi mày nhỏ lại, lộ vẻ lúng túng của người sợ giao tiếp, nhưng vẫn cố gắng bổ sung: “Lâu lắm rồi chưa… thấy.”
Cậu còn chưa kịp từng chữ từng chữ “tải” hết câu — thiếu gia cười rồi — thì đã bị Cố Dật Lam lạnh lùng cắt ngang: “Ông ấy không nói thế đâu.”
Quản gia vẫn mù mờ nhưng miệng lại nhanh hơn đầu óc: “À đúng đúng đúng, mấy thứ ngôn ngữ của bọn trẻ giờ tôi cũng không rành lắm. Xin lỗi thiếu gia Tô nhé, thật ngại quá.”
“Đi đi.” Cố Dật Lam hất cằm về phía cửa, coi như đuổi khéo.
Quản gia như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng cúi đầu đáp lời, rồi gần như chạy trối chết ra khỏi phòng giám sát.
Ánh sáng xám nhạt từ màn hình lớn hắt xuống, cắt thành những mảng sáng tối chằng chịt, in lên hai thân ảnh duy nhất trong căn phòng kín bưng.
Mất đi mục tiêu trò chuyện, đôi mắt trong veo của Tô Trạch Tuế đành quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, lấp lánh như đang chờ anh mở miệng.
Cố Dật Lam lạnh lùng dời ánh mắt: “Nhìn tôi làm gì nữa?”
Tô Trạch Tuế mím đôi môi mềm mại, khẽ nói: “Anh biết mà.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, bầu không khí im ắng đến nặng nề.
Cố Dật Lam sầm mặt, nhướn mày cười nhạt: “‘Tôi không cần nhiều tiền, tôi cần thật nhiều tình yêu’. Thế này à?”
Thiếu niên trước mắt hắn lúc nào cũng mang theo một thứ cảm giác mâu thuẫn khó gọi tên, như thể toàn bộ nhận thức về thế giới đều đến từ tiểu thuyết và mạng Internet.
Tô Trạch Tuế cong mắt cười, đưa tay che môi, bật ra một tiếng cười khe khẽ.
Cố Dật Lam xoay người, dứt khoát: “Đi thôi.”
Tên nhóc này lá gan lớn hơn hắn tưởng. Hắn rẽ một lối, dẫn cậu đến một căn phòng ngủ phụ.
Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có chiếc quạt thông gió kêu ù ù.
Không ánh nắng nào lọt vào đây được, mỗi khi tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối dày đặc, giống như một cái miệng khổng lồ há ngoác, sâu không thấy đáy, vừa âm u vừa rợn người.
Cố Dật Lam bật đèn.
Hai bên phòng, tủ sách gỗ trầm sừng sững, kẹp lấy chiếc giường gỗ dài hẹp nằm ở chính giữa. Những chiếc camera tối đen từ lúc bước vào đã chằm chằm theo dõi họ, mang đến một cảm giác đè nén vô hình, khiến người ta nghẹt thở.
“Đây là…” Tô Trạch Tuế tò mò đánh mắt khắp nơi.
“Phòng tân hôn.” Cố Dật Lam ngắn gọn đáp.
Hắn sải bước đến trước tủ: “soạt” một tiếng mở ra. Trong nháy mắt, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ đống khóa sắt, dây xích, vòng cổ tràn ngập trong tầm mắt, vẽ nên những đốm bạc lấp lánh trong đôi mắt nhạt màu của thiếu niên.
Cố Dật Lam nheo mắt, giọng trầm thấp nguy hiểm: “Tôi không chịu được bất cứ chuyện gì, bất cứ ai vượt ngoài tầm kiểm soát. Cho nên, khi cần thiết, tôi sẽ dùng mọi cách để trói buộc kẻ mất kiểm soát.”
“Ví dụ như… khiến cậu ta vĩnh viễn không thể rời khỏi phạm vi tôi vạch ra, cho đến chết.”
Tô Trạch Tuế cũng bước đến gần.
Ánh mắt cậu lướt từ chiếc còng sắt sang cổ tay trắng mảnh của mình, rồi thành thật nhận xét: “To quá.”
Cố Dật Lam: “…”
So đo xong, thiếu niên lại ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đầy hiếu kỳ: “Thật sự… sẽ không được ra ngoài sao?”
“Đã gọi là chim hoàng yến, thì hầu hạ một mình tôi là đủ. Cần gì phải ra ngoài?” Cố Dật Lam cụp mắt, ngón tay thon dài khẽ lướt qua sợi xích, giọng điệu lạnh nhạt: “Ăn gì, nói gì, làm gì… đều phải nằm trong sự khống chế.”
Tiếng xích va đập leng keng vang lên, rợn người. Nhưng đột nhiên: “bộp” một cái, từ trong đám xích sắt lại rơi ra một thứ.
Một con búp bê hình còng tay.
Nếu đặt riêng thì chẳng có gì đáng chú ý, nhưng ở giữa cả mớ vật dụng đáng lẽ nên bị che mờ kia, nó lại trông… có phần buồn cười, thậm chí còn hơi đáng yêu.
Cố Dật Lam: “…”
Hắn chỉ bảo quản gia sắp xếp sơ qua căn phòng phụ. Không ngờ đối phương lại “sơ qua” đến mức này.
“Cho cậu đấy.” Cố Dật Lam nhón búp bê lên bằng đầu ngón tay, xoay người, sắc mặt lạnh băng, đưa về phía thiếu niên bên cạnh.
Tô Trạch Tuế thoáng giật mình, vội ngả người ra sau, loạng choạng lùi một bước để tránh bàn tay đến quá gần. Sau đó mới rụt rè đưa cả hai tay ra, cẩn thận đỡ lấy món đồ hắn trao.
Nhờ chiều cao áp đảo, Cố Dật Lam dễ dàng trông thấy trong lòng bàn tay cậu đọng một lớp nước mỏng, không rõ là do căng thẳng hay sợ hãi mà toát ra.
… Thì ra cũng biết sợ.
Sự hăm doạ vượt ngoài nhận thức này đã đủ để khiến người ta dựng tóc gáy. Thêm nữa, e rằng nhóc con mềm yếu kia sẽ thực sự để lại bóng ma tâm lý mất.
Cố Dật Lam liếc nhìn đồng hồ, nhắn cho Tô Minh Vũ một tin, rồi hờ hững ngước mắt, bảo thiếu niên: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi.”
Tô Trạch Tuế cẩn thận nhét con búp bê hình còng tay vào chiếc ba lô nhỏ, lòng vẫn còn vương chút bàng hoàng.
Vừa nãy, khi đứng quá gần cái tủ, nếu không né kịp, e là vai cậu đã chạm phải tay đối phương. Mới chỉ gặp lần thứ hai, cậu thật sự không muốn làm điều gì khiến người ta khó chịu, càng không muốn để lại ấn tượng xấu.
“Còn chuyện gì nữa không?” Cố Dật Lam đã có ý định tiễn người.
Tô Trạch Tuế sững lại, trầm ngâm gần một phút rồi mới khẽ gật đầu.
Cậu đưa tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần short xanh nhạt, sau đó lại lục lọi trong chiếc ba lô.
Và thế là, Cố Dật Lam tận mắt nhìn thấy cậu lôi ra một quyển sách dày cộp như gạch《Giáo trình Vật lý Olympic Trung học》.
Cố Dật Lam: “…”
Tô Trạch Tuế đặt quyển sách ngay trước mặt hắn, trước tiên mở phần bìa, chỉ vào trang lót nơi có hàng chữ viết tay ngay ngắn — chính là tên của cậu.
Cố Dật Lam mặt không biểu cảm gật đầu, coi như đã ghi nhớ.
Trong lòng hắn cho rằng, đến đây hẳn là kết thúc rồi, hai bên biết tên nhau coi như khách qua đường gặp một lần, sau này chẳng còn giao tình.
Nhưng động tác của thiếu niên lại nói cho hắn biết: còn lâu mới xong.
Tô Trạch Tuế tiếp tục lật mấy trang trong quyển sách dày cộp kia.
Sách bự đến nỗi bàn tay cậu trở nên bé tí, mỗi lần giở giấy đều vụng về, khá là vất vả. May mà trong sách có vài trang được gấp góc, chắc là để đánh dấu, nên rất nhanh đã lật tới.
Chỉ thấy cậu nâng bàn tay nhỏ, chỉ vào một trang gấp góc, nơi có một bài toán dài dằng dặc như trời mưa không dứt: “Cái này… không làm được.”
Rồi ngẩng lên nhìn hắn, trong đôi mắt nhạt màu ấy lấp lánh ánh mong chờ.
Cố Dật Lam: “?”