Nóng quá.

Cơ thể nhẹ bẫng giống như đang trôi lơ lửng giữa không trung, rồi bị một luồng lực đẩy ra phía sau…

Bồng bềnh, ấm áp, thậm chí còn thấy dễ chịu. Đây là mình hóa thành bướm bay lên trời rồi sao?

Ưm —

Không đúng, không đúng! Đây rõ ràng là do vụ nổ trong phòng thí nghiệm hất mình bay đi!

Tô Trạch Tuế giật mình bật dậy, cậu mở choàng mắt vội vàng kéo phắt tấm chăn đang phủ trên mặt xuống.

Phản ứng đầu tiên của cậu là quay sang nhìn dãy máy móc lớn bên cạnh, xem thử luận văn tốt nghiệp của mình có còn nguyên vẹn hay không.

“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”

“Vút” một cái, lời còn chưa dứt thì cậu thiếu niên trên giường đã nhanh như chớp kéo chăn trùm kín đầu lại, nằm im thin thít chẳng khác nào cảnh tượng bật dậy vừa rồi chỉ là… ảo giác của mọi người.

Y tá: “…”

… Rốt cuộc là tình huống gì đây?

Dưới lớp chăn mỏng, lòng bàn tay Tô Trạch Tuế rịn mồ hôi, hàng mi dài chớp lia lịa. Dựa vào số manh mối ít ỏi mình biết, bộ não nhỏ bắt đầu quay cuồng tính toán.

Cha mẹ đã mất từ nhỏ, cậu sống nương tựa cùng anh trai. Bài văn hồi tiểu học của cậu lúc nào cũng mở đầu bằng: “Nhớ có một đêm, anh cõng tôi đang sốt băng băng dưới mưa lớn đến bệnh viện…”

Sau này, anh trai lại qua đời vì ung thư, trong nhà chỉ còn mình cậu sống sót trên đời.

Nhưng! Vừa rồi họ lại gọi cậu là “thiếu gia”!

Chỉ có hai khả năng.

Một: Cậu là cậu chủ thất lạc nhiều năm của hào môn, nay mới được đón về; Hai: Cậu… cậu… xuyên sách rồi!

Tô Trạch Tuế hít sâu một hơi, cố nhớ lại mấy nội dung gần đây từng đọc trong sách.

“Không gian Hilbert là một không gian vectơ đầy đủ có tích vô hướng, có thể chứa các hàm sóng vô hạn chiều và các trạng thái lượng tử…”

Không đúng, không phải cái này. Đổi cái khác…

“f = Pᴍf + (f − Pᴍ …)

… = ∫ ψ\(x) ??(x) dx…"

Tô Trạch Tuế nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, trước mắt chỉ còn một mảng đen kịt.

Nếu không phải vì còn đang giả vờ bất tỉnh, cậu thật sự muốn gõ vào cái đầu nhỏ của mình một cái – trong này rốt cuộc toàn chứa mấy thứ linh tinh gì thế không biết!

“Cậu ấy tỉnh rồi à? Ừ, các cô cứ đi làm việc đi.”

Đúng lúc Tô Trạch Tuế còn đang khủng hoảng trong mớ ký ức rối tung, trong phòng bệnh chợt vang lên một giọng nói khác.

Âm giọng trầm thấp, dày nặng, lắng đọng dấu vết của năm tháng – nghe ra hẳn là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi.

Từ tiếng bước chân truyền đến có thể đoán người đàn ông ấy đang tiến dần về phía cậu.

Tô Trạch Tuế mở choàng mắt, đờ đẫn nhìn tấm chăn mỏng trắng toát trước mặt, ánh sáng xuyên qua chói lòa. Cậu thậm chí còn thấy, nếu đó là tấm vải trắng phủ lên mặt vì tai nạn nổ phòng thí nghiệm thì còn dễ chịu hơn, đỡ phải đối mặt với sự chất vấn sắp tới từ một người xa lạ trong môi trường hoàn toàn xa lạ này.

… Đúng vậy, cậu mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng.

Một bệnh nhân sợ xã hội điển hình: Chỉ cần có người lạ lại gần là mồ hôi lạnh túa ra, vừa phải nói chuyện là lắp bắp không thành lời, đến mức ngay cả nhu cầu giao tiếp cơ bản trong học tập hằng ngày cũng khó lòng đáp ứng.

Đối với cậu, tiếng bước chân của người xa lạ đang áp sát chẳng khác nào âm thanh của lưỡi hái tử thần kéo lê trên mặt đất – chói tai, rợn người, khiến lòng dạ cuộn trào buồn nôn.

Ngay giây tiếp theo: “tử thần” kia liền kéo phắt tấm chăn trên mặt cậu ra: “Trùm kín thế này không ngột ngạt à? Biết sợ sau khi gây họa rồi sao?”

Khoảnh khắc ánh sáng ùa vào, Tô Trạch Tuế hoảng loạn vội vàng giật mạnh chăn về, cuộn người lại chui tọt vào trong. Cả người núp trong chăn, ngồi co ro trên giường trông như một cái bánh ú trắng tròn, run lẩy bẩy nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

Cha mẹ Tô: “???”

Bác sĩ tâm lý đi theo vội vàng giải thích: “Cậu ấy lúc xảy ra tai nạn có đập đầu, sau khi tỉnh lại tính cách thay đổi cũng là điều có thể xảy ra.”

Nhìn đứa con út còn đang run rẩy không ngừng dưới lớp chăn, khóe miệng mẹ Tô khẽ giật giật.

Trước khi gặp chuyện, con trai bà đúng là một tên tiểu ma vương hư hỏng toàn diện: đánh nhau, nhậu nhẹt, bắt nạt bạn học, chuyện xấu gì cũng dính. Có sai cũng không chịu nhận, dám chửi trời chửi đất, vừa tức giận đập phá loạn xạ vừa gào to “Lão tử mới là số một thiên hạ!”.

Tuyệt đối không thể nào giống như bây giờ, ngoan ngoãn thậm chí còn có vẻ “ngoan hiền” ngồi im trong chăn như thế.

“Đương nhiên, sự thay đổi tính cách này còn có một khả năng khác,… tổn thương tâm lý.” Vị bác sĩ nói tiếp: “Vì biết mình đã gây chuyện, sợ bị cha mẹ trách mắng nên mới hình thành cơ chế né tránh trong tiềm thức. Lúc này, với tư cách cha mẹ, chúng ta nên dành cho cậu ấy nhiều động viên và quan tâm hơn.”

Cha mẹ Tô ngẩn ra một lúc rồi nghiêm túc gật đầu.

Họ vốn là những nhân vật có uy tín trong thương giới lẫn chính trường. Nhưng cũng chính vì công việc bộn bề, họ càng thêm lơ là chuyện chăm sóc tâm lý cho cậu con út.

Ngay cả hôm qua, vốn là sinh nhật mười tám tuổi của Tô Trạch Tuế, họ cũng chỉ kịp tối muộn mới về nhà để mừng cùng con.

Thế nhưng, trước khi họ kịp mang bánh sinh nhật về thì đã nhận được tin Tô Trạch Tuế đua xe trong câu lạc bộ, rồi “vinh quang” lật xe và được đưa thẳng vào bệnh viện.

Bác sĩ khái quát tình hình một lượt, sau đó đứng dậy nói: “Giờ cậu ấy đã tỉnh rồi, mời hai người theo tôi ra phòng làm việc để mở bệnh án, đồng thời kê thêm thuốc mới.”

Cha mẹ Tô lập tức đồng ý vội vàng theo sau bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

Ba người nối đuôi nhau vừa bước ra hành lang chưa bao xa thì bên cạnh bỗng có một bóng trắng “phành phạch” vụt qua mang theo một luồng gió mạnh. Cả ba đồng loạt ngoảnh sang nhìn…

Chỉ thấy một “bánh ú trắng” đang cắm đầu chạy trối chết. Làn chân thon dài, trắng đến mức lóa mắt, lộ ra ngoài tấm chăn vung vẩy lia lịa, chạy nhanh đến mức không kịp nhìn rõ.

“Tuế Tuế!” Mẹ Tô là người phản ứng đầu tiên, hốt hoảng gọi lớn: “Đợi đã!”

Nghe tiếng gọi phía sau, cơ thể Tô Trạch Tuế khẽ run lên một cái rồi càng hoảng loạn chạy nhanh hơn.

Cậu sợ phải ở lại bệnh viện, lại càng sợ phải đối diện với những người tự nhận là “người nhà”. Cậu không biết phải mở miệng thế nào, càng không biết nên nói gì.

Cậu chỉ muốn chạy thật xa, trốn vào một góc khuất không ai tìm thấy.

Nhưng đời chẳng theo ý muốn, mới chạy được vài bước, tấm chăn dùng để che thân đã bị một người đàn ông cao lớn từ phía đối diện thẳng tay giật mất.

Trong nháy mắt, ánh sáng chan hòa nơi hành lang bệnh viện ùa thẳng vào mắt. Vài bóng áo blouse trắng lướt qua tầm nhìn. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc, nồng nặc đến nghẹt thở, lại một lần nữa xộc vào mũi.

Đó vốn là những thứ khiến cậu vô cùng sợ hãi, thế nhưng ngay khoảnh khắc này, Tô Trạch Tuế lại đứng khựng lại ngây ngốc bất động.

“Chạy ra ngoài mà không mang giày à?” Tô Minh Vũ nhíu mày trách.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Trạch Tuế mở tròn, môi run run hé mở như muốn nói gì, nhưng lại chẳng thốt nên lời, đầu óc trống rỗng.

Anh trai… anh trai cậu đang đứng sừng sững trước mặt mình.

Không còn gương mặt tiều tụy, cũng chẳng phải nằm bất lực trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo.

Là một người bằng xương bằng thịt sống động ngay trước mắt. Không phải bức ảnh tang thương đã đóng khung.

“Về phòng mang giày.” Tô Minh Vũ hơi hất cằm về phía bệnh phòng, giọng ra lệnh: “Mau lên.”

Anh trai hơn cậu bảy tuổi, từ nhỏ đã ít có thời gian ở bên nhau. Nhưng Tô Minh Vũ hiểu rõ tính khí quái gở của em: ngang bướng, vô pháp vô thiên, lúc nổi nóng thậm chí còn dám giơ tay với cả anh trai.

Vừa thấy cậu em nhỏ lại có vẻ muốn tung chân chạy tiếp, Tô Minh Vũ bất giác búng khớp tay, định bụng nếu nói ngọt mà không nghe, thì anh sẽ dùng biện pháp mạnh, xách thẳng người về phòng.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cơ thể mềm mại bất ngờ nhào vào lòng anh: “Anh…!”

Giọng nói trong trẻo, êm tai, vừa mềm vừa ngoan, còn vương chút nghẹn ngào như sắp khóc. Nghe cứ như cậu bé đang chịu một nỗi tủi thân to lớn nào đó khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Tô Minh Vũ sững sờ, bàn tay đang chực bắt lấy em chợt khựng lại giữa không trung. Anh theo bản năng liếc về phía cha mẹ đang đứng cách đó không xa.

Ngày thường, Tô Trạch Tuế chịu khó gọi thẳng tên anh đã xem như là tâm trạng tốt, còn đa số lúc khác thì chỉ nghiến răng nghiến lợi tìm cách né tránh. Giờ thì… chẳng lẽ uống nhầm thuốc?

Thấy cha mẹ lộ vẻ khó xử rồi khẽ gõ ngón tay lên thái dương ra hiệu, Tô Minh Vũ lập tức hiểu ngay.

Không phải uống nhầm thuốc.

Là va chạm mạnh làm đầu óc có vấn đề rồi.

Mà cha mẹ vốn luôn coi em út như bảo vật cũng không tỏ ra quá lo lắng, vậy hẳn là tình hình không nghiêm trọng lắm.

Tô Trạch Tuế giật lại chiếc chăn từ tay anh rồi vội vàng trùm lên người mình.

Người bình thường đắp chăn thì choàng từ vai, để lộ cái đầu ra ngoài. Còn cậu thì khác, cậu thích trùm kín cả đầu chỉ chừa lại đôi chân nhỏ trắng trẻo thò ra bên ngoài.

Cảm nhận được lực kéo chăn từ tay mình, Tô Minh Vũ cứ ngỡ em trai lại sắp bày trò gì nữa. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trong veo, ướt sũng kia nhìn mình, anh lập tức sững lại rồi chẳng nói nổi lời nào.

Tô Trạch Tuế trùm chăn kín mít xong liền giang tay, lại muốn ôm lấy anh trai.

Cậu rất thích ôm, bởi trong đó có cảm giác an toàn.

Tô Minh Vũ cau mày, vừa định nói: “Làm bộ làm tịch, tự đi đi.” Thì mẹ Tô đã kịp ngăn lại: “Nó đang chân đất, đứng lâu trên nền lạnh dễ bị cảm. Con bế em về đi.”

“…”

Bất đắc dĩ, anh trai đành mặt lạnh bế em trở về giường thay giày. Nhưng miệng thì không quên trách móc:“Mới vừa thành niên đã dám đua xe. Giờ phải nhập viện, biết sợ chưa?”

Trạch Tuế tựa cằm lên vai anh không đáp một lời.

Chỉ cần anh trai còn sống khoẻ mạnh đứng trước mặt mình, cậu đã chấp nhận hết thảy chuyện xuyên không này rồi. Mang tiếng oan thì mang, cũng chẳng sao.

“Vài hôm nữa anh sẽ đưa em đến câu lạc bộ để hủy ID. Từ nay không được phép đụng đến mấy trò thể thao mạo hiểm nữa.” Tô Minh Vũ nghiêm giọng.

Tô Trạch Tuế nhăn mặt: “Không… được…”

Cậu không muốn đến chỗ đông người.

“Muốn hay không muốn thì vẫn phải đi.” Minh Vũ lạnh mặt uy hiếp: “Nếu còn dám lén lút đến câu lạc bộ, anh sẽ bắt em lên đứng dưới cờ ngày thứ Hai, đọc kiểm điểm trước toàn trường. Bài kiểm điểm mang tên ‘Thiếu niên tốc độ không chịu thua, lật xe xong biết sợ liền khóc’.”

Ở cái tuổi này, thể diện quan trọng lắm.

Quả nhiên, lời vừa dứt, Tô Trạch Tuế đã quýnh quáng giãy giụa trong lòng anh, sắp khóc đến nơi: “Không, không được đâu…”

Tô Minh Vũ không ngờ chỉ sau cú ngã đập đầu, đứa em trai bướng bỉnh lại dễ dọa đến thế.

Anh thấy buồn cười, nhưng cũng nhân cơ hội này mà răn dạy thêm: “Không được à? Vậy thì càng hay. Lúc đó anh sẽ quay clip lại, đăng lên mạng cho mọi người thấy, coi xem hậu quả của việc ngông cuồng, coi thường mạng sống là gì.”

Tô Trạch Tuế nghe xong, trước mắt tối sầm.

Theo lời anh trai, Tô Trạch Tuế như thật sự nhìn thấy cảnh mình đứng dưới lễ đài, đối diện ánh mắt của toàn trường cùng những lời bàn tán ầm ĩ trên mạng. Mỗi chữ kiểm điểm bật ra khỏi miệng đều như kim châm lửa đốt, khiến sống lưng lạnh toát, cổ họng nghẹn lại, toàn thân ngồi trên đống kim chông.

Vốn dĩ chuyện xuyên không đã đủ hao tổn tinh thần, nay trải qua hết bi thương rồi lại mừng rỡ, còn bị Tô Minh Vũ dọa thêm một trận, Tô Trạch Tuế chỉ thấy trước mắt tối sầm. Lần này tối rồi thì không còn sáng lại nữa, đầu óc như chập mạch hoàn toàn tắt ngúm.

Minh Vũ cảm giác vai mình nặng xuống, nghiêng đầu thì thấy em trai lại nhắm chặt mắt.

“Không phải vừa mới tỉnh sao? Sao lại ngủ gục nữa rồi?” Anh vừa nói vừa bước đến cửa phòng bệnh.

Đứa em trai đầu lệch sang một bên, chẳng buồn quản nữa cứ thế thiếp đi. Đành để anh trai đảm nhiệm vai trò lo liệu hết thảy: mang giày, thu dọn đồ.

“Bác sĩ nói sao?” Tô Minh Vũ hạ giọng, quay sang hỏi cha mẹ phía sau.

“Câu lạc bộ làm công tác bảo hộ khá tốt, thân thể nó không hề hấn gì. Chỉ là trong tinh thần để lại chấn thương, tính tình và trí nhớ có chút thay đổi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn.” Mẹ Tô nói.

Minh Vũ khẽ cau mày.

Hồi nhỏ, Tô Trạch Tuế rất hay quấn lấy anh trai, suốt ngày đòi được bế. Bây giờ, sau cú sốc tinh thần, cậu lại trở về dáng vẻ y hệt khi bé. Tô Minh Vũ đoán có lẽ đoạn ký ức ở giữa đã bị rối loạn hoặc tạm thời mất đi.

“Bác sĩ nói bây giờ có thể xuất viện rồi. Tuế Tuế vốn ghét mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, con bế em về đi. Mẹ và ba đã xin nghỉ mấy hôm, ở nhà chăm sóc nó.” Mẹ Tô dặn.

Tô Minh Vũ thử gỡ chăn khỏi tay em, nhưng cậu nhóc ôm chặt không chịu buông. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể bế cả người lẫn chăn lên.

Anh vừa điều chỉnh lại tư thế, vừa nói: “Nhà mình trước kia có hôn ước với nhà họ Cố. Giờ Tuế Tuế đã trưởng thành mà người nhà họ Cố hôm nay cũng có mặt ở bệnh viện Thụy Khang. Con  vừa hẹn được thời gian gặp, cuối tuần này để hai đứa gặp mặt đi.”

Mẹ Tô nhíu mày: “Chỉ là lời hứa miệng nhiều năm trước thôi. Người khác thì gặp cũng được, nhưng nghe nói đứa bên Cố gia tính tình kỳ quái, bạo liệt hiếu sát, trong nhà gắn kín camera giám sát. Nghĩ thôi cũng thấy không hợp với Tuế Tuế.”

Tô Minh Vũ đáp thẳng: “Dù không hợp thì cũng phải để Trạch Tuế tự mình từ chối. Nó đã lớn rồi, có chuyện nên tự đối mặt. Chính vì cha mẹ bao bọc quá mức nên nó mới ngày càng ngông nghênh, muốn làm gì thì làm. Sớm muộn cũng phải để nó thấy xã hội không dễ sống thế nào.”

Mẹ Tô tuy lòng không yên, nhưng lý trí lại hiểu con cả nói không sai.

Bà lặng lẽ nhìn con số trên bảng thang máy chậm rãi tụt xuống tầng một, rất lâu sau mới mở miệng: “Cậu ta cũng đang ở bệnh viện sao?”

Tô Minh Vũ biết ngay bà đang nói đến ai, liền đáp: “Nghe nói chỉ là bị thương ngoài ý muốn thôi.”

“Bị thương ngoài ý muốn? Cậu ta làm nghề đàng hoàng gì chắc? Với kinh nghiệm nhìn người của mẹ bao năm nay, kiểu người như cậu ta, toàn thân chẳng có chút chính khí nào, chỉ toàn sát khí và oán khí. Loại người ấy vì mục đích của mình, chuyện máu tanh cỡ nào cũng có thể làm được. Bị thương ắt hẳn là do kẻ khác trả thù thôi.”

“Tuế Tuế chỉ là thằng bé nghịch ngợm chút, nhưng bản chất vẫn lương thiện, vẫn là đứa trẻ tốt. Để nó gặp loại ác nhân thực thụ như thế, mẹ thật sự không đành lòng…”

Tiếng nói của mấy người nhà họ Tô dần xa.

Ngay khúc rẽ hành lang.

Một người đàn ông dáng người cao ráo sống lưng thẳng tắp, đứng trong khoảng tối tránh ánh nắng hắt vào từ cửa sổ. Hắn hờ hững vứt cuộn băng thừa trong tay vào thùng rác.

Khoảng cách không xa, những lời vừa rồi của họ rơi trọn vẹn vào tai hắn.

Nếu đổi lại là người bình thường, bị nói xấu thẳng mặt như vậy hẳn đã xấu hổ, tức giận đến mức chẳng biết trốn vào đâu. Còn nếu là một kẻ điên mặt dày, chắc sẽ chỉ cười vỗ tay, buông một câu: “Thú vị đấy.”

Nhưng phản ứng của người đàn ông lại chẳng giống ai, hắn vẫn cúi mắt, sắc mặt như thường ngày: u ám, khó đoán, thoạt nhìn cứ như chẳng mấy bận tâm.

“Cố tiên sinh, ngài… ngài sao lại tự mình băng bó lại rồi?!” Quản gia hấp tấp chạy từ thang máy ở góc hành lang ra, vừa bước ra liền thấy cuộn băng dính máu bị vứt trong thùng rác.

Người đàn ông bình thản cất chiếc điện thoại vừa chụp ảnh xong, giọng chậm rãi: “Vết thương lại nứt ra rồi.”

Nói xong, hắn còn bổ sung thêm: “Đừng nói cho bọn họ biết.”

Quản gia vội gật đầu lia lịa, nào dám đi mách lẻo chứ.

Thấy trên gương mặt chủ nhân thoáng hiện vẻ chán ghét khi nhắc đến chuyện này, ông ta liền vội chuyển đề tài: “Cố tiên sinh, vừa rồi tôi đã âm thầm theo chân cậu cả nhà họ Tô lên lầu. Tôi có dò hỏi được một chút tin tức về tình trạng bệnh và nguyên nhân tai nạn của cậu út nhà họ.”

Muốn làm ông chủ vui lên, quản gia cố tình kéo dài giọng, tỏ vẻ thần bí: “Nhưng trước hết… vẫn phải nói đến diện mạo của cậu ta đã…”

“Đợi đã.” Người đàn ông cắt ngang.

Quản gia vốn từ trước tới nay luôn ngoan ngoãn nghe lệnh, lập tức nín bặt chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Cậu út nhà họ Tô đẹp đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, hàng mi dài rậm, trông chẳng khác gì lai Tây. Hơn nữa, từ thuở nhỏ đã cùng người đàn ông này định sẵn hôn ước. Quản gia nghĩ hẳn là ông chủ muốn hỏi thêm chi tiết.

Thế nhưng đối phương chỉ thản nhiên nói: “Tôi không muốn biết.”

Quản gia: “?”

“Tôi chẳng hứng thú gì với kén tằm.”

Khi hắn từ thang máy phía bắc đi xuống, ở đầu kia hành lang, mấy người nhà họ Tô lướt qua trong tầm mắt. Từ xa, cái bóng người được quấn chặt trong chiếc chăn trắng muốt, đến một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài trông nổi bật vô cùng.

Ngay cả khi đi lại cũng bị bế bọc trong lòng, rõ ràng là được nuông chiều đến mức thái quá.

Hắn chẳng có chút hứng thú nào với kiểu “bông hoa trong lồng kính” như vậy. Đừng nói đến việc nghe quản gia miêu tả, ngay cả khi có sẵn ảnh đưa đến trước mặt, hắn cũng lười ngước mắt xem thử người ta trông như thế nào, chỉ thấy phí thời gian.

Ngắn gọn thì hắn tiết kiệm được thời giờ, nhưng khổ thân quản gia lại ngơ ngác, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cái… cái gì mà kén tằm? Ở đâu ra kén tằm vậy chứ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play