Phụ mẫu còn sống thì không ở riêng, đây vốn là lệ cũ trong mỗi gia đình, lão gia tử vẫn giữ.
“Không phân, đến khi ngày sau huynh đệ trong nhà sinh chuyện tranh chấp thì biết làm sao? Đừng tưởng nay Đại ca nhi cùng Nhị ca nhi còn hòa thuận, ai biết lòng người thế nào, gió lay ngọn cỏ, ý nghĩ đổi thay. Vậy nên, chi bằng cứ phân ra cho xong.”
Nói đến việc phân gia, trong lòng Đào Nhị thúc là khó chịu nhất. Ai lại chẳng muốn cả nhà hòa thuận ở cùng một chỗ. Nhưng từ khi cưới cho Đào Thực một người tức phụ lòng dạ hẹp hòi, nếu còn ở chung thì sớm muộn cũng xảy ra va chạm. Thà rằng bây giờ phân ra, yên ổn thanh tịnh thì hơn.
Trong nhà đồ đạc cũng chia làm hai. Sau này, khi Đào Mộc sống tốt hơn, Đào Thực cũng chẳng thể nói là phụ mẫu thiên vị.
Đào Nhị thẩm tuy hiểu rõ lẽ ấy, nhưng phân gia là chuyện lớn, trong lòng vẫn còn lưỡng lự, chẳng muốn. Có điều, chút do dự ấy chẳng mấy chốc đã tan biến, sau mấy ngày nhìn Anh nương cứ bày tỏ sự bất mãn.
Những đêm gần đây, phu thê nhf lão Đại đều cãi vã om sòm, chẳng được yên tĩnh. Lời nói ẩn ý trong miệng toàn là trách móc phụ mẫu thiên vị Ngọc Linh, hay vì nàng sinh nữ nhi mà chán ghét Anh nương.
Hai phu thê Đào Nhị thúc bàn bạc, hôm sau liền mời trưởng thôn đến nhà, phân gia cho hai huynh đệ. Dù hai nhi tử trăm phương ngàn kế không muốn, nhưng Nhị thúc đã quyết, chẳng ai khuyên được. Cuối cùng, trước mặt trưởng thôn, Đào gia chính thức phân ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT