Nhà bên cạnh xảy ra chuyện, Ngọc Trúc cũng không cố ý quan tâm, chỉ là tình cờ gặp Anh nương ở ngoài thì khó tránh cảm khái đôi câu.
Nàng cũng chẳng rõ thế nào, rõ ràng lần trước mang thai chỉ hơi đầy đặn một chút, lần này bụng lại lớn như thổi khí cầu, thân thể cũng mập lên quá độ. Nếu không nhìn kỹ, ra đường còn chẳng nhận ra đó là nàng.
Nghe Nhị tỷ nói, Anh nương ở Đào gia ngày thường ăn uống có phần quá độ. Có lần, Ngọc Trúc tình cờ gặp liền nhắc nhở vài câu. Nào ngờ, nàng thấy xung quanh không có ai, liền quay sang mắng nàng một trận té tát. Từ đó về sau, Ngọc Trúc chỉ còn biết dè chừng, kính nhi viễn chi.
Thoáng cái tám tháng trôi qua. Ngọc Trúc vốn cũng không mấy để ý việc sát vách, chỉ đến khi Anh nương lâm bồn mới biết. Nàng la hét dữ dội, tiếng kêu rền rĩ xuyên qua mấy bức tường vẫn nghe rõ mồn một.
Không biết là vận may gì, bình thường vẫn ở trên đảo, hôm nay vừa vặn lại dẫn Nhị Mao về thôn nghỉ ngơi một ngày, thế là chạm ngay cảnh tượng ấy.
Giờ khắc này, Nhị tỷ đang ở hiệu bán tương, a nương cùng Vân thúc lại lên Bắc ngư trường, trong nhà chỉ còn Ngọc Trúc cùng Nhị Mao hai đứa. Hai tiểu cô nương ngồi cùng nhau, nghe từng tiếng rên thảm thiết, nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trước mặt cũng chẳng nuốt nổi.
“Tiểu Trúc tử, Anh nương tẩu kêu thảm quá, liệu có xảy chuyện chẳng lành chăng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT