Ôm nữ nhi dỗ xong, Đào Thực vừa ngẩng đầu nhìn bàn cơm thì thấy đã sạch trơn. Ban đầu còn tưởng là anh nương ăn hết, đang ngạc nhiên khẩu vị nàng sao lớn như vậy, liền phát hiện bên cạnh có cái thùng đổ cả nồi canh xuống thùng vo gạo. Canh ngon như thế mà bị đổ đi, Đào Thực nhất thời nổi giận.
“Anh nương!! Anh nương, ngươi đi ra đây cho ta!”
“Làm gì đó?!” – Trong phòng vang lên tiếng đáp lại thiếu kiên nhẫn, nhưng cửa không mở. Đào Thực hết cách, đành ôm con đi vào.
“Tốt lành cơm nước, ngươi vì sao lại đổ đi?!”
Anh nương không muốn trả lời, xoay người lảng tránh. Nhưng Đào Thực vốn tính thẳng, cứ ép hỏi tới cùng. Nàng bị hỏi đến nóng nảy, cuối cùng đem hết tức giận mấy ngày nay trút ra:
“Cơm nước Ngọc gia ta ăn không nổi thì ta đổ, làm sao?!! Biết rõ ta hiện tại cần bồi bổ thân thể, thế mà chỉ phái tới mấy món ăn như thế, rõ ràng trong lòng đều khinh thường ta vì ta sinh nữ nhi! Ta sau này tự mình nấu ăn, ai thèm cái chút đồ ăn này! Còn ngươi nữa, họ Đào! Mới thành thân bao lâu, ngươi đã thay lòng đổi dạ! Miệng thì nói thương nữ nhi, nhưng trong lòng chẳng phải vẫn hận ta không sinh nhi tử cho ngươi sao?! Cả nhà các ngươi ngoài mặt thì tốt đẹp, nhưng thực chất đều xem thường ta!!”
Nàng nói một hơi, khiến Đào Thực choáng váng, không hiểu ra sao. Đào Nhị thẩm đứng ngoài nghe cũng bị dọa ngây người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play