Thoáng nghĩ một chút, Văn Viễn liền cẩn thận đặt tiểu giống cái lên giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Rất nhanh anh đã quay lại, trong tay nhiều thêm một cái rổ, một tấm thảm nhỏ và một cuộn bông. Đúng vậy, anh tính toán tạm thời làm một chiếc nôi để nhóc con ngủ, ít nhất cũng phải có một chỗ an ổn cho bé. Nghĩ là làm ngay.
Chỉ thấy đôi tay thon dài nhanh chóng bện chắc quanh miệng rổ, sau đó tiện tay lấy một tấm khăn trải giường mà anh cho là sạch sẽ nhét vào trong. Tiếp theo, anh đặt cuộn bông mềm mại nhưng chắc chắn lên phía trên. Xong. Văn Viễn xoay người đi về phía giường, bế tiểu giống cái lên, rồi cẩn thận đặt vào nôi, cuối cùng đắp tấm thảm nhỏ lên người bé. Tất cả sắp xếp ổn thỏa, anh mới cảm thấy yên lòng, nằm xuống giường. Gần đây quá mệt mỏi, chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vấn đề lại rơi xuống đầu Lam Y. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, lòng gào thét: tình huống bây giờ là sao, bắt cậu ngủ một giấc á? Không phải chứ, anh mịa nó, ông đây vừa mới tỉnh ngủ không lâu, nhanh như vậy đã muốn ngủ tiếp?!
Làm ơn đi, heo cũng không lười như vậy đâu. Còn nữa, này này này, cái người mặt mày âm trầm kia đem tôi ném vào phòng khách là tính toán gì đây? Ban đầu còn tưởng anh ta có mưu đồ gì với tôi (haha bé nghĩ nhiều rồi), kết quả cuối cùng lại là chính anh ta lăn ra ngủ. Ngủ thì thôi đi, còn tùy tiện làm cái ổ con nít cho tôi?
Lam Y nhìn chằm chằm thứ gọi là nôi trước mắt, chẳng hề che giấu sự ghét bỏ. Đồ thủ công gì mà thô ráp, khăn trải giường thì cứng queo, nói sao đây… đây căn bản không phải nôi, rõ ràng chính là cái ổ chó còn gì. Cậu cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, càng nhàm chán, càng phẫn nộ, rốt cuộc quyết định tạo phản!
Bước đầu tiên của tạo phản: nghĩ cách thoát khỏi cái nôi này. Cậu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà thò đầu nhìn xuống mặt đất, lại đo khoảng cách từ nôi đến sàn. Kết quả… nhụt chí. Với cái thân thể tay chân yếu ớt hiện giờ, nếu liều mạng nhảy xuống, tám phần tự mình làm thịt chính mình. Làm sao bây giờ?
Đang lúc Lam Y phồng má, tựa người vào mép nôi, thì cái nôi bất ngờ nghiêng hẳn về một bên. Cậu còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác thân thể rơi tự do, đành nhắm mắt chờ cảnh tượng bi thảm vỡ đầu chảy máu. Theo lẽ thường, đây đúng là lúc anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu. Ngay lập tức, một đôi tay mạnh mẽ ôm gọn cậu vào lòng. Chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem ai, bên tai truyền đến một tiếng thở dài khàn khàn, mang chút bất đắc dĩ:  
“¥%#%#&” (dịch ra chính là: Nhóc con này, em lại muốn quậy cái gì vậy~~~”)

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play