Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Báo thù , Ngọt sủng , Cung đấu , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Ngược tra , Tương ái tương sát , 1v1 , Phi song khiết 🌂
Nhân vật chính: Thẩm Uẩn Châu, Bùi Hoài
Văn án:
Nam Lương quận chúa Thẩm Uẩn Châu, từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, dung mạo thanh lệ thoát tục, nổi danh khắp Kim Lăng.
Khi phụ thân tử trận, thành trì thất thủ, biên quan tan tác. Trở thành cô nhi của Trấn Bắc Vương phủ, nàng kiên quyết gánh lấy trọng trách bảo vệ Nam Lương. Không ngại mạo hiểm, nàng đổi tên cải dạng, âm thầm tiến vào hoàng cung địch quốc.
Trước mặt vị Chu đế Bùi Hoài đa mưu túc trí, Thẩm Uẩn Châu chọn cách dùng vẻ quyến rũ phong tình để mê hoặc, nhằm che giấu dã tâm thực sự. Nàng đặt cược vào tính ngạo mạn của hắn, cho rằng hắn tuyệt đối không dễ dàng thả lỏng quyền cờ trong tay. Nào ngờ, mỹ nhân lại trở thành lưỡi dao, vung một nhát liền khiến máu chảy phong hầu.
Đại Chu hoàng đế xưa nay chưa từng bại dưới tay ai, cuối cùng lại bị một nữ tử giả vờ ôn nhu trói buộc từng bước.
Khi nàng nói muốn cả đời vinh hoa, Bùi Hoài liền hứa cho nàng độc sủng hậu cung, nâng đỡ nàng quyền khuynh lục cung, thậm chí dung túng nàng trừ bỏ kẻ thù. Dù đã phát hiện thân phận nàng không đơn giản, hắn vẫn cố tình tự lừa dối bản thân, đem cả phượng ấn trao vào tay nàng. Nguyện uống độc thay rượu, chỉ để giữ nàng ở bên cạnh.
––
Đến năm chân tướng bị phơi bày, Thẩm Uẩn Châu mới bàng hoàng nhận ra: bấy lâu nay nàng hận sai người.
Trong ánh đèn leo lét, mỹ nhân khoác áo mỏng, tháo trâm buông tóc, lặng lẽ quỳ nơi Trọng Hoa cung, chờ đợi thiên uy giáng xuống.
“Đến nước này, Thẩm quận chúa có nên cho trẫm một lời giải thích?”
Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Hoài dõi theo nàng, sóng ngầm cuộn trào trong đôi mắt phượng đen nhánh.
Thẩm Uẩn Châu hiểu rõ lòng dạ hoàng đế tàn nhẫn, tuyệt vọng mà nhắm chặt đôi mắt, giọng run rẩy thốt:
“Thần thiếp nguyện lấy cái chết để tạ tội.”
Một giọt lệ long lanh rơi xuống, như ngọc lưu quang, càng khiến người thương tiếc si mê.
“Chết là xong chuyện sao?”
Bùi Hoài bật cười khẽ, đưa tay lau lệ nơi khóe mắt nàng. Giọng nói khàn khàn vừa ôn nhu luyến lưu, lại vừa ẩn chứa sự bá đạo ngang tàng:
“Những năm nay bao nhiêu ân tình và oán hận, Châu Châu định không trả lại cho trẫm sao?”
“Kiếp sau quá xa vời, trẫm muốn nàng – đời này vẫn phải ở bên trẫm.”