Đêm ấy, hoàng cung mở Thưởng Hoa yến – một trong những đại yến quan trọng, vừa để các phi tần biểu hiện tài sắc, vừa để thỏa lòng văn võ bá quan.

Ngọc điện rực sáng, hương trầm tỏa ngát, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp nơi. Mỹ nhân trong cung ai nấy đều khoác lên y phục hoa lệ, mong có thể giành được ánh mắt Hoàng đế.

Điền Quý phi bước vào, y phục gấm trắng thêu phượng hoàng bạc, mạn sa nhẹ bay theo từng bước đi. Dung nhan tuấn mỹ ngời ngời, khí chất ngạo nghễ khiến cả điện bỗng chốc tĩnh lặng.

Ngay cả những nương nương vốn quen kiêu hãnh cũng bất giác siết chặt tay áo, thầm ghen ghét.

Hoàng đế Kim Thái Hanh ngồi trên ngọc tọa, ánh mắt rơi xuống thân ảnh kia, khóe môi khẽ cong, lộ rõ ý sủng ái.

Cảnh tượng ấy rơi vào mắt các phi tần khác, chẳng khác nào mũi dao đâm thẳng vào tim.

 

---

Khi yến tiệc đang giữa cuộc, bỗng Thuần phi đứng dậy, giọng ngọt ngào:

“Bẩm Hoàng thượng, đêm nay mỹ cảnh hiếm có, chi bằng để các phi tần dâng một khúc ca múa, để tô điểm thêm tiệc yến.”

Hoàng đế gật đầu:

“Được. Ai muốn biểu diễn trước?”

Thuần phi nhanh nhẹn:

“Thần thiếp xin được mở màn.”

Nàng múa một khúc Vũ Phượng Hoàng, động tác uyển chuyển, sắc đẹp mặn mà khiến cả điện trầm trồ. Sau đó, nhiều phi tần khác cũng lần lượt biểu diễn, hòng lấy lòng Hoàng đế.

Cuối cùng, ánh mắt Thuần phi cố ý hướng về phía Điền Quý phi:

“Nghe nói Quý phi nương nương văn võ song toàn, chẳng lẽ lại muốn che giấu tài năng trước thiên hạ?”

Cả điện bỗng lặng im, mọi ánh mắt đổ dồn về Chính Quốc.

Chính Quốc khẽ nhướn mày, nhìn Thuần phi cười nhạt:

“Bổn cung mới nhập cung, vốn chẳng giỏi tài nghệ gì, chỉ sợ làm Hoàng thượng cùng chư vị chê cười.”

Thuần phi lại tiếp lời, giọng đầy khiêu khích:

“Người đã là Quý phi, sao có thể không biểu lộ tài hoa? Chẳng lẽ chỉ dựa vào dung nhan mà chiếm được thánh sủng?”

Lời vừa dứt, cả điện rúng động. Đây chẳng khác nào công khai sỉ nhục.

Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, nhưng chưa kịp mở miệng, thì Chính Quốc đã cất giọng bình thản:

“Nếu Thuần phi đã có nhã ý, bổn cung cũng không tiện chối từ.”

Y khẽ gật đầu với cung nữ. Chỉ chốc lát, một cây cổ cầm được dâng lên.

Chính Quốc ngồi xuống, bàn tay trắng ngần khẽ lướt trên dây đàn.

Âm thanh vang lên – không phải khúc nhạc mềm mại của nữ tử, mà là khúc Chiến Ca, dồn dập như tiếng trống trận, bi tráng như tiếng ngựa hí nơi sa trường.

Mỗi tiếng đàn như đao kiếm va chạm, nhưng lại xen lẫn khí phách ngang tàng.

Tiếng đàn vừa dứt, cả đại điện im phăng phắc.

Bao mỹ nhân vốn dương dương tự đắc, nay đều lặng im, sắc mặt khó coi.

Kim Thái Hanh đột nhiên bật cười lớn, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Chính Quốc:

“Hay! Một khúc Chiến Ca, chẳng thua gì trăm vạn binh mã! Điền Quý phi, quả nhiên không tầm thường!”

Chính Quốc đặt tay lên dây đàn, khẽ cúi đầu, nụ cười nhạt nơi khóe môi:

“Tạ Hoàng thượng khen ngợi.”

Ánh mắt sắc bén đảo qua Thuần phi, vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo:

“Chỉ e khúc đàn này… đã làm vài người tai chấn tim run rồi.”

Thuần phi cứng người, trong lòng hận nghiến răng, nhưng không dám phản bác.

 

---

Đêm yến kết thúc, ai nấy đều thầm hiểu:

Điền Quý phi – không chỉ dựa vào dung mạo. Y có tài, có khí phách, đủ để uy hiếp toàn bộ hậu cung.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play