Sau đêm Thưởng Hoa yến, danh tiếng Điền Quý phi vang khắp hậu cung.

Một khúc Chiến Ca khiến Hoàng đế tâm thưởng, lại càng khiến chư phi hận thấu xương.

Bề ngoài, ai nấy đều cười nói hữu hảo. Nhưng trong bóng tối, sóng ngầm bắt đầu dậy lên.

 

---

Đêm ấy, Tuyên Hoa cung chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng bạc chiếu qua song cửa, phủ lên bóng hình cô độc của Chính Quốc.

Cung nữ thân cận dâng một chén canh sen hạ nhiệt.

“Quý phi nương nương, trời oi bức, xin dùng một bát cho dễ ngủ.”

Chính Quốc mỉm cười, đưa tay đón lấy.

Nhưng khi vành chén còn chưa chạm môi, mũi y đã thoáng ngửi thấy hương vị khác lạ – vị ngòn ngọt xen lẫn chút đắng rất mơ hồ.

Ánh mắt y lóe lên, ngón tay khẽ xoay, giả vờ uống một ngụm nhỏ rồi đặt chén xuống.

“Được rồi, ngươi lui đi.”

Cung nữ kia cúi đầu, vẻ mặt bình thản, không chút sơ hở.

 

---

Đêm càng khuya, gió thổi làm ngọn nến lay lắt.

Chính Quốc ngồi trước bàn trang, khẽ soi bóng mình trong gương đồng. Nụ cười nhạt hiện nơi khóe môi:

“Muốn giết ta? Quả nhiên, bọn họ không ngồi yên được nữa.”

Y khẽ vẫy tay. Ngay lập tức, một ám vệ từ trong bóng tối xuất hiện, quỳ một gối:

“Chủ tử.”

“Đem bát canh này đi kiểm tra. Trẫm…” – Chính Quốc dừng lại, rồi sửa giọng – “bổn cung muốn biết là ai đã động tay.”

Ám vệ lĩnh mệnh, biến mất không một tiếng động.

 

---

Chưa kịp chợp mắt, ngoài cung bỗng vang lên tiếng động mạnh.

Chính Quốc nhíu mày, lập tức bước ra ngoài.

Trăng sáng rọi xuống, chỉ thấy một con rắn độc màu lục đang bò trên bậc thềm, nhe nanh phun lưỡi.

Cung nữ hét lớn, vội lui ra sau.

Chính Quốc khẽ nhếch môi, không chút sợ hãi. Y cầm lấy cây nến dài, bước thẳng tới, rồi dùng mồi lửa đốt rực đoạn vải, vung một nhát khiến con rắn cháy thành tro bụi.

Khói lửa bốc lên, chiếu sáng gương mặt lạnh lẽo của y.

“Thủ đoạn quá kém cỏi.” – Chính Quốc thì thầm, ánh mắt sâu như vực thẳm.

 

---

Ngay khi ấy, một bóng người từ xa tiến lại, bước chân vững vàng. Long bào đen thêu rồng uốn lượn, ánh mắt như lửa.

Chính Quốc thoáng sững sờ:

“Hoàng thượng?”

Kim Thái Hanh đi thẳng đến, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt trầm hẳn xuống:

“Có kẻ dám thả độc xà trong Tuyên Hoa cung?”

Ngài quét mắt nhìn thi thể cháy dở của con rắn, sát khí ngùn ngụt.

“Truy tra! Dù là ai, cũng phải lôi ra ngoài ánh sáng!”

 

---

Hoàng đế quay đầu lại, bắt gặp Chính Quốc vẫn điềm nhiên đứng dưới ánh trăng, y phục trắng bay phấp phới.

Không một chút hoảng loạn, ngược lại, đôi mắt kia như muốn thách thức cả thiên hạ.

Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày, bước đến gần, thì thầm:

“Chính Quốc… ngươi thật sự không biết sợ sao?”

Chính Quốc cười khẽ, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt ngài:

“Sợ thì có ích gì? Trong cung này, kẻ yếu mới chết sớm.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, vừa nguy hiểm vừa lạ lùng – giống như lưỡi kiếm chạm vào nhau, lại lóe ra một tia lửa ám muội khó nói thành lời.

 

---

Đêm tối tĩnh lặng, nhưng sóng gió đã bắt đầu dâng cao.

Hậu cung – từ nay sẽ không còn một ngày yên ổn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play