Đại Kim năm Kiến Đức thứ mười bảy, tháng ba, hoa đào nở rộ, hương sắc ngập trời.
Trong kinh thành, tin tức Hoàng thượng Kim Thái Hanh hạ chỉ tuyển tú đã truyền khắp nơi. Hàng trăm gia tộc danh môn, quan lại đều đưa con gái vào cung, mong đổi lấy phú quý vô song. Nhưng giữa muôn hồng nghìn tía, lại có một cái tên gây chấn động: Điền Chính Quốc – công tử độc đinh của Điền gia, dòng dõi thế gia trăm năm.
“Công tử… thật sự phải đi sao?” – người hầu bên cạnh nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Chính Quốc mặc cẩm y trắng ngà, dung nhan tuấn mỹ vô song, hàng mi dài khẽ cụp xuống, giọng nói bình thản:
“Thánh chỉ đã ban, nào có đường lui? Điền gia ta chỉ còn một mạng này, nếu ta không vào cung, cả nhà còn giữ nổi không?”
Đêm ấy, trăng sáng như gương. Điền Chính Quốc ngồi một mình trong thư phòng, bút lông trong tay khẽ run, viết bức thư để lại cho phụ thân:
> “Nhi tử vào cung, thân chẳng còn tự do. Nhưng chỉ mong phụ thân mẫu thân bình an, Điền gia giữ vững cơ nghiệp. Nhi tử lấy thân này, đổi lấy thiên ân, há chẳng đáng sao?”
Sáng hôm sau, cỗ kiệu vàng rực rỡ dừng trước cổng Điền phủ. Chính Quốc khoác cẩm bào tiến cung, từ đây bước chân vào chốn thâm cung như vực sâu không đáy.
---
Đại Kim Hoàng cung.
Hàng ngàn cung nữ, thái giám xếp thành hai hàng dài nghênh đón. Tiếng hô vang vọng:
“Quý phi nương nương giá đáo——”
Điền Chính Quốc bước xuống kiệu, ánh mắt bình thản quét qua, tựa như chẳng hề sợ hãi. Trong khoảnh khắc ấy, không ít cung nữ thầm hít một hơi, thậm chí có người thất thần mà nghĩ: người này… rõ ràng còn đẹp hơn cả nữ nhân!
Chẳng mấy chốc, tin tức lan khắp hậu cung: Tân phong Quý phi không phải nữ tử, mà là nam nhân!
Hậu cung vốn mỹ nhân như mây, nay lại xuất hiện một Quý phi khác biệt, hiển nhiên khiến bao ánh mắt soi mói, ganh ghét.
Đêm đó, Hoàng đế Kim Thái Hanh ngồi trong Tuyên Đức điện, tay cầm tấu chương, nhưng khóe môi lại cong nhẹ khi nghe báo cáo từ Lý tổng quản:
“Hoàng thượng, Điền công tử đã nhập cung, sắc mạo khác thường, khí chất… lạnh lùng cao ngạo.”
Kim Thái Hanh khẽ cười, ánh mắt sâu không thấy đáy:
“Lạnh lùng cao ngạo? Hậu cung của Trẫm cần một con hạc trắng giữa bầy chim sẻ. Ngày mai, Trẫm muốn gặp y.”
Ngoài điện, gió xuân thổi nhè nhẹ, nhưng ai biết được, từ khoảnh khắc này, sóng gió hậu cung đã bắt đầu nổi lên…