Đêm ấy, trăng sáng như gương, trải một tầng bạc xuống toàn bộ hoàng cung.

Trong Tuyên Hoa cung, đèn lồng thắp sáng, hương mộc lan thoảng đưa theo gió đêm. Chính Quốc khoác áo choàng mỏng, một mình ngồi dưới tán đào, chén rượu trong tay sóng sánh ánh trăng.

Y nhấp môi, vị cay nồng lan xuống cổ họng, trong lòng lại dâng lên nỗi trống trải khó tả.

Trong cung điện này, y giống như một con cờ. Sủng ái ư? Y biết, sủng ái là con dao hai lưỡi.

Càng được sủng, càng dễ trở thành cái gai trong mắt thiên hạ.

Y khẽ cười nhạt:

“Kim Thái Hanh… ngươi thật sự nghĩ ta chỉ biết hưởng ân sủng hay sao?”

 

---

Bất chợt, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Không có xướng báo, cũng không có thái giám đi theo.

Một bóng người cao lớn trong long bào xuất hiện, đứng yên lặng dưới ánh trăng.

Kim Thái Hanh.

Chính Quốc giật mình, lập tức đứng dậy hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Nhưng Hoàng đế đưa tay ngăn lại, giọng trầm ấm:

“Không cần đa lễ. Trẫm muốn đến thăm ngươi… xem Quý phi mới nhập cung có quen chốn này hay không.”

Chính Quốc mỉm cười nhạt, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh trăng:

“Hoàng thượng ban cho thần thiếp Tuyên Hoa cung, đã là ân sủng vô biên. Chỉ e rằng… khiến nhiều người bất mãn.”

Kim Thái Hanh tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn nửa bước. Ánh mắt hắn soi thẳng vào mắt y, sắc bén mà ôn nhu:

“Trẫm ban cho ngươi, thì chẳng ai dám dị nghị.”

Chính Quốc khẽ nhướng mày, giọng chậm rãi, mang chút ý vị châm biếm:

“Hoàng thượng nói vậy… nhưng hậu cung mỹ nhân đều như hổ rình mồi. Chẳng lẽ Hoàng thượng có thể che chở ta cả đời?”

Câu hỏi như lưỡi dao, nhưng trong giọng lại mang chút thăm dò.

Hoàng đế bỗng bật cười khẽ, nghiêng người, hơi thở ấm nóng phả xuống:

“Chính Quốc… ngươi thông minh hơn bất cứ kẻ nào Trẫm từng gặp. Ngươi không chỉ muốn sủng ái, đúng không?”

Tim Chính Quốc khẽ run, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Y cười đáp:

“Thần thiếp chỉ muốn bình an mà sống.”

“Bình an?” – Kim Thái Hanh nhíu mày, rồi đưa tay nâng cằm y lên, ép buộc ánh mắt phải giao nhau:

“Ngươi sinh ra không phải để bình an. Ánh sáng này… không cho phép ngươi ẩn mình.”

Ánh trăng rơi xuống hai người, kéo dài bóng hình hòa vào nhau.

Khoảnh khắc đó, Chính Quốc chợt cảm thấy nguy hiểm. Người đàn ông này – vừa là đế vương, vừa là con sói lớn bao phủ trời đất.

Nếu quá gần, sẽ không còn lối thoát.

Nhưng chính vì thế, trong lòng y lại nổi lên một cảm giác khó hiểu – vừa run rẩy, vừa khao khát.

 

---

Đêm ấy, Hoàng đế không ở lại, chỉ để lại một câu trước khi rời đi:

“Điền Chính Quốc, từ nay, ngươi là người Trẫm muốn giữ bên mình.”

Lời nói vang vọng trong màn đêm, như một đạo ấn cấm khắc sâu trong tim.

Chính Quốc siết chặt chén rượu, nụ cười nhạt nở trên môi:

“Kim Thái Hanh… ngươi nói vậy, chẳng khác nào xiềng xích.”

Ánh trăng phủ lên vai áo y, sáng rực nhưng lạnh lẽo.

Từ giây phút đó, mối nhân duyên giữa đế vương và Quý phi đã chính thức ràng buộc – ngọt ngào, nhưng cũng đầy sóng gió.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play