Tin tức Điền Quý phi được Hoàng thượng ban riêng Tuyên Hoa cung nhanh chóng lan khắp hậu cung như một trận gió dữ.

Một đêm, từ vị trí vô danh, trở thành tâm điểm cả thiên hạ.

Trong Hoa Lâm điện, Thuần phi tay cầm chén trà, khẽ nghiến răng:

“Chỉ là một nam nhân… lại được Hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh như vậy. Chẳng lẽ mỹ nhân trong cung này đều không bằng hắn?”

Bên cạnh, Chiêu nghi dịu giọng khuyên nhủ:

“Nương nương chớ nóng. Hắn chỉ là tân nhập cung, Hoàng thượng hứng thú nhất thời thôi. Hậu cung là nơi giành sủng, chẳng ai giữ được mãi.”

Thuần phi đặt mạnh chén xuống bàn, đôi mắt lóe lên tia oán hận:

“Hứng thú nhất thời? Bổn cung không tin! Một khi hắn ngồi vững vị trí Quý phi, chỉ sợ sau này chúng ta khó mà ngẩng đầu trong cung!”

 

---

Tuyên Hoa cung.

Chính Quốc vừa dọn vào chưa đầy một ngày, khắp nơi đã được bố trí chỉnh tề. Dưới mái hiên treo đèn lồng son, vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, từng cánh đào rơi xuống mái ngói lưu ly, đẹp đến động lòng.

Nhưng bên trong, y không hề an nhàn.

“Quý phi nương nương,” cung nữ Tiểu Ngọc khẽ run rẩy bẩm, “Hôm nay có Thuần phi nương nương đến bái kiến.”

Chính Quốc khẽ nhướng mày. Đến nhanh thật.

Y ngồi ngay ngắn trên ghế tròn khảm ngọc, dáng vẻ nhàn nhã rót trà, khóe môi cong nhẹ:

“Truyền vào.”

Chỉ một lát, Thuần phi đã tiến vào, váy dài đỏ thẫm, dung nhan mị lệ nhưng ánh mắt đầy khiêu khích.

“Nô tỳ khấu kiến Quý phi nương nương.” – giọng nói tuy cung kính, nhưng ai cũng nhận ra hàm ý trào phúng.

Chính Quốc khẽ nhấp trà, ánh mắt hờ hững lướt qua nàng ta, như nhìn xuyên suốt tâm cơ trong đôi mắt kia:

“Thuần phi nương nương khách khí rồi. Nơi này chỉ là chốn sơ khai, chưa bằng Hoa Lâm điện của người, e rằng đã khiến nương nương chê cười.”

Thuần phi cười lạnh:

“Quý phi nói sai rồi. Nương nương vừa nhập cung đã được Hoàng thượng ban Tuyên Hoa cung, sủng ái ngút trời. Chỉ e rằng… những kẻ khác trong cung chẳng ai phục.”

Không khí trong điện chùng xuống.

Chính Quốc đặt chén trà xuống bàn, tiếng va chạm khẽ vang, nhưng khiến mọi người run lên. Y ngẩng đầu, ánh mắt sáng lạnh như băng:

“Phải chăng Thuần phi muốn ám chỉ, bổn cung không xứng?”

Thuần phi cứng đờ, rồi cười gượng:

“Nô tỳ nào dám…”

Chính Quốc mỉm cười, nhưng nụ cười kia lạnh lẽo vô cùng:

“Trong hậu cung, ai được sủng, ai thất sủng, đều là ý chỉ của Hoàng thượng. Kẻ nào không phục… e rằng là bất kính với thánh ý.”

Một câu, sắc bén như đao.

Thuần phi thoáng biến sắc, không thể phản bác. Chỉ đành hành lễ miễn cưỡng rồi lui ra.

Ra khỏi Tuyên Hoa cung, nàng ta nghiến răng thề:

“Điền Chính Quốc, ngươi cứ đợi đấy!”

 

---

Đêm đó, Chính Quốc một mình ngồi dưới ánh trăng trong vườn Tuyên Hoa cung. Cánh hoa đào rơi đầy vai áo, y khẽ mỉm cười tự giễu:

“Trong cung này, một bước đã là vạn trùng hiểm cảnh… Nhưng ta, chưa từng nghĩ sẽ cúi đầu.”

Ánh trăng bạc phủ xuống, chiếu rọi dáng hình đơn độc nhưng ngạo nghễ – báo hiệu cho một trận cuồng phong tranh đấu sắp cuộn trào trong hậu cung.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play