Người ta thường nói, có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý thì khó bước nổi một bước.

Nhưng trong mắt Bạch Lê, phải có tiền mới đi được khắp thiên hạ, không tiền mới thật sự là khó nhích nổi một bước.

Lúc này, cô xuyên qua màn mưa nặng nề nhìn người đàn ông trước mặt. Nước mưa chảy dọc theo gò má anh, men xuống hầu kết, lăn dài rồi rơi xuống. Chỗ xương sắc nhọn ấy khẽ trượt lên xuống, giọng anh vang trầm: “Tất cả tuyến hàng hải đều cấm rời cảng.”

Một cơn rùng mình thoáng qua sống lưng Bạch Lê.

Cô lấy điện thoại ra tìm khách sạn gần đây. Hôm nay men theo bờ biển đảo Hạ Phố đi một vòng, chỉ khu gần thủy cung là trông có vẻ chính quy một chút, còn vào sâu hơn thì nhà cửa vừa nuôi gà vịt ngỗng. Định vị đến gần thủy cung, cuối cùng hiện ra kết quả tìm kiếm:

[Khách sạn Người Cá].

Mắt cô sáng lên, đưa màn hình điện thoại cho người đàn ông xem: “Cái này… an toàn không, cứu hộ tiên sinh?”

Người đàn ông đứng bên bến tàu chỉ huy dân chúng sơ tán, lúc này trong lúc bận rộn cũng rút thời gian đáp: “Tự xem đánh giá đi.”

Bạch Lê kẹp cán dù vào cổ, nhưng vành dù bị gió thổi nghiêng, đập thẳng vào người anh, nước mưa theo đó hắt xuống vai.

Bạch Lê: “…”

Chắc anh bây giờ thực sự muốn ném cô xuống biển.

“Là anh bảo tôi xem đánh giá, tôi đâu có tay nên mới…”

Khoảnh khắc sau, chiếc dù kẹp ở cổ bị người ta lấy đi. Khi cô còn tưởng cơn mưa sẽ ào xuống, thì đầu đã được che chắn vững vàng.

Anh giương dù cho cô.

Lúc này Bạch Lê mới phát hiện anh rất cao, bản thân chỉ đến hơn vai anh một chút. Đứng trên bến tàu tối đêm, anh như một bức tường vững chắc. Mà chiếc dù, anh chỉ che ngay trên đầu cô, không hề nghiêng nửa phần sang người mình.

Trong khoảng không gian chật hẹp nhưng an ổn ấy, cuối cùng cô cũng nhìn rõ đánh giá khách sạn trên màn hình điện thoại: [Đừng đi, khách sạn tình thú, giường làm bằng nước, còn có người bán dâm.]

Đánh giá này bị đẩy lên cao nhất, số sao đánh giá lại là: năm sao.

Bạch Lê đầy nghi hoặc.

Thoát ra, tìm lại lần nữa, trong kết quả ít ỏi còn có một khách sạn hoạt động chính quy, tên: [Khách sạn Bạch Kình].

Hiện ra thông báo mới khai trương, số đánh giá: 0.

Lần này Bạch Lê không dám hỏi anh, gọi thẳng vào số lễ tân: “Alo, xin chào, khách sạn Bạch Kình phải không?”

Trên đỉnh đầu, chiếc dù khẽ nghiêng, vài giọt mưa lớn rơi xuống.

“Khách sạn chúng tôi hơi xa bến phà. Rất xin lỗi, khách sạn không có dịch vụ đưa đón, tạm thời không nhận đặt online, quý khách có thể đến trực tiếp lễ tân làm thủ tục.”

Trong thoáng chốc, Bạch Lê nắm được hy vọng: “Vậy xin giữ cho tôi một phòng!”

“Xin lỗi, đêm nay khách sạn đã kín phòng, không nhận đặt trước.”

Bạch Lê đưa tay vò tóc: “Được, tôi lập tức tới!”

Cúp máy, cô gấp đến mức không còn cách nào, quay sang hỏi người đàn ông: “Anh có xe không? Tôi trả phí xe, đưa tôi đến khách sạn Bạch Kình.”

Cô phải nhanh chân để giành phòng!

Người đàn ông hạ cán dù, ý bảo cô cầm lấy, rồi đi thẳng xuyên qua đám đông. Bạch Lê không đoán được tính khí anh, nhưng giờ cô không còn đường lui, đành tin vào vị công chức này.

Khi thấy anh mở cửa ghế lái xe ô tô, cô lập tức thở phào, may mà có chỗ che chắn.

Trong xe bất ngờ sạch sẽ, cách biệt mưa gió, thoang thoảng mùi muối biển pha chanh. Cô cúi đầu lấy khăn giấy trong túi, chợt nhận ra váy đã ướt nửa bên, vải trắng dính sát vào chân lấp ló ánh sáng. Vội lấy khăn giấy thấm nước, xoay người kiểm tra bên hông thì thấy có một chiếc sơ mi trắng đặt cạnh.

Hơi quen mắt, dường như hôm nay… anh đã đưa cho cô.

“Hắt xì!”

Bạch Lê không nhịn được hắt hơi, ánh mắt mơ hồ liếc ghế lái, không biết có phải bị chửi thầm không, bèn hỏi: “Cái áo anh đưa tôi hôm nay, bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông nắm vô lăng khựng lại, năm ngón co chặt, xương khớp “tách tách” vang lên hai tiếng, nghe mà tim cô nhảy thót.

“Mười tám.”

Giọng anh trầm thấp, mang chút bực bội. Nhưng cô đang ngồi trong xe anh, chẳng lẽ lại mặc váy trắng ướt sũng đi ra ngoài. “Lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh cùng phí xe.”

Khi cầm áo lên, mặt cô đã nóng bừng.

Trong xe lặng ngắt, chỉ còn tiếng sột soạt mặc áo.

Bạch Lê mở định vị dẫn đường đến khách sạn Bạch Kình, để chắc chắn anh không chạy sai. Nhưng nếu anh muốn làm bậy, hình như cô cũng chẳng làm gì được.

Cần gạt nước khẽ quét qua lần cuối, xe dừng trước cổng khách sạn.

Bạch Lê nhìn thấy sảnh sáng đèn, mắt lập tức sáng lên. Cô vừa định xin mã thanh toán, thì đã thấy anh tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, cứ như thể ngồi chung một xe với cô khó chịu lắm vậy.

“Này, Dã ca!”

Vừa bước vào sảnh, đã nghe có người gọi. Ngẩng lên, người đàn ông cao lớn bên cạnh nói: “Tiêu Tuyền, mở phòng.”

Người cao gầy tên Tiêu Tuyền trợn tròn mắt nhìn Bạch Lê. Cô đáp lại bằng sự thành khẩn: “Phòng phải có nước nóng.”

Thì ra chính là lễ tân cô gặp trong thủy cung sáng nay. Thị trấn nhỏ, đi một vòng rồi vẫn chạm mặt người từng gặp thoáng qua.

Nghĩ đến đây, cô lại liếc người đàn ông mặc áo choàng gió đen cao lớn kia.

“Được, Dã ca, anh giúp cô ấy đăng ký thông tin, tôi đi kiểm tra phòng còn lại, bên này đang có nhiều người chờ.”

Nói rồi Tiêu Tuyền đưa sổ đăng ký khách đến, rồi xoay người đi kiểm tra máy tính.

Thảo nào vị cứu hộ này chịu đưa cô tới, thì ra có quan hệ với khách sạn.

Trong sảnh ồn ào, người đàn ông cầm bút hỏi: “Tên.”

“Bạch Lê, Bạch là màu trắng, Lê là bình minh.”

Hai bàn tay cô đặt trên quầy lễ tân cao ngang ngực, cố làm mình trông như một vị khách ngoan ngoãn.

Xương tay cầm bút của anh nổi gân, hệt như đường núi gồ ghề: “Bao nhiêu tuổi.”

“Hai mươi hai.”

Bạch Lê nhận ra chữ anh viết cũng như khí chất, sắc bén, có móc câu.

“Từ đâu đến?”

“Kinh Bắc.”

Khách sạn này có vẻ chính quy, nhưng sao kiểm tra kỹ quá.

“Đến Hạ Phố là công tác hay du lịch cá nhân?”

Lần này anh khẽ nâng mí, liếc nhìn cô.

“Du lịch.”

“Chứng minh nhân dân.”

Bạch Lê lục túi, mu bàn tay vô tình quẹt phải vật sắc bén, mày chau lại. Là tòa lâu đài ngà voi mà cô vốn định mang đi vứt bỏ.

Cắn răng chịu đau, rút thẻ căn cước ra khỏi ví, phát hiện mu bàn tay đã trầy xước một vệt đỏ, lòng chợt hoang mang.

Trong lúc anh điền thông tin, Bạch Lê gửi định vị cho Chung Thi Thi. Lúc này lễ tân đã có thêm nhiều người xếp hàng, cô né qua một bên, đứng trước cửa kính quay video cảnh mưa gió vần vũ.

Đang định tắt màn hình, điện thoại rung. Chung Thi Thi: [Chết rồi! Chu Mục Giác thấy rồi!]

Bạch Lê chưa kịp phản ứng, cuộc gọi hiện lên: Chu Mục Giác.

Cô cầm điện thoại đang rung liên hồi, lưỡng lự có nên nghe, ngón tay siết lại, vết xước nơi mu bàn tay âm ỉ đau.

“Alo, anh.”

Hơi thở bên kia trầm thấp: “Sao định vị vẫn ở đảo Hạ Phố?”

Bạch Lê đi xa một mình, gửi định vị cho bạn thân để bản thân yên tâm hơn, nào ngờ lại bị Chu Mục Giác phát hiện. “Hôm nay mọi người tụ tập sao? Cả Thi Thi cũng đi à?”

Cô né tránh đề tài, Chu Mục Giác ngừng lại, chắc biết cô không muốn nói, chỉ khẽ “ừ”, giọng nghe hơi khàn.

“Ra ngoài uống hai chén, có cả Bạch Doanh.”

Dĩ nhiên Bạch Lê sẽ không hỏi bạn gái anh có ở đó không, chỉ giữ chút khoảng cách cuối cùng: “Đừng để Tiểu Doanh uống nhiều.”

Anh khẽ cười, giọng luôn ấm áp như dòng nước vỗ đá, giờ lại mang chút men say, như đang thì thầm ngay bên tai cô: “Được, đều để anh uống hết.”

Bạch Lê cụp mắt, ngón tay cầm điện thoại siết chặt: “Lần sau em đi uống với họ, không phiền anh theo nữa.”

Ngay lúc cô định cúp máy, bên kia bỗng buông giọng: “Tiểu Lê.”

“ Cô Bạch.”

Đằng sau vang lên giọng trầm khàn, cùng lúc, trong điện thoại truyền đến: “Khi nào về nhà?”

“Phòng đã mở.”

Bạch Lê không chắc Chu Mục Giác bên kia có nghe thấy không, vội cười: “Cảm ơn, phòng khách sạn của các anh khó đặt ghê.”

Chẳng hiểu mình đang giải thích cái gì.

Người đàn ông vẫn lạnh lùng, đưa cô thẻ phòng cùng chứng minh, rồi xoay người đi vào lối sau quầy.

Bạch Lê nén nhịp tim, nói với Chu Mục Giác: “Phải xem bão khi nào tan.”

Câu này cô nghe ai đó từng nói.

Đột nhiên cửa lớn khách sạn bị gió bật tung, cơn sóng gió ập vào. Bạch Lê vội tránh sang bên, ngẩng lên thấy một đôi vợ chồng ôm đứa bé trai bước vào.

“Xin chào, còn phòng nào không? Chúng tôi tìm nhiều khách sạn rồi, mưa ngoài kia lớn quá…”

Bạch Lê nghe người cha trẻ nói chuyện với lễ tân, trong lòng bồng đứa nhỏ đỏ bừng mặt, chính là cậu bé ban sáng thấy cô đào cát trên bãi biển.

“Rất xin lỗi, phòng đã đặt hết rồi…”

“Con ăn hải sản bị đau bụng, chúng tôi vừa từ bệnh viện ra, có thể giúp chúng tôi nghĩ cách, xem còn chỗ nào không…”

Lúc này đại sảnh đã chật kín khách trú mưa, Bạch Lê gập điện thoại, đi tới quầy, nghĩ ngay đến vị cứu hộ kia hẳn có chút quan hệ trong khách sạn.

“Anh Tiêu.”

Nghe cô gọi, Tiêu Tuyền ngẩng đầu, cười: “ Cô Bạch sao còn chưa lên phòng?”

“Người vừa đưa tôi tới đâu?”

“À, cô nói Dã ca? Anh ấy đi sửa ống nước rồi.”

Quả nhiên có quan hệ.

“Anh ấy tên gì?”

Tiêu Tuyền ngẩn ra: “Ơ, mỹ nữ, cô ngay cả tên anh ấy cũng không biết, mà dám đi cùng mở phòng? Trời ạ, Dã ca nhà tôi đúng là có sức hút!”

Vừa nói vừa rút bút, viết ba chữ trên tờ giấy trắng: “Cố Minh Dã. Cố trong Cố gia họ Cố, Minh trong minh bạch, Dã trong *dã tính.”

( dã tính: bản năng hoang dã, nguyên thủy, khó bị kiềm chế hay thuần phục.)

Bạch Lê nhìn cái tên ấy, như nắm được ngọn hải đăng giữa đảo: “Giờ tôi với anh ấy là bạn, anh cũng là bạn anh ấy, vậy chúng ta là bạn, phải không?”

Tiêu Tuyền cười toe đến nếp mắt: “Bạn, tất nhiên là bạn!”

Bạch Lê chỉ về phía đôi vợ chồng đang xếp hàng: “Bạn bè thì nói thật, khách sạn các anh còn phòng không?”

Nụ cười trên mặt Tiêu Tuyền lập tức cứng lại.

Khi Cố Minh Dã trở lại, áo gió đen khoác trên vai trái, để lộ áo ba lỗ trắng bên trong. Vì bị mưa thấm, nó dính sát vào vai và cơ bụng. Bạch Lê thấy anh vừa đi vừa khoác áo gió chống nước, liền bước tới gọi: “Anh Cố.”

Cố Minh Dã nhíu mày, dường như không ngờ cô còn ở đây, tiếp tục xỏ tay áo: “Áo không cần trả.”

Giọng như sợ cô còn bám lấy.

Thấy anh định đi ra, cô vội theo: “Tôi không muốn ở đây, anh đưa tôi tìm khách sạn khác đi, tôi trả thêm.”

Đôi chân dài trong quần công tác chợt khựng lại. Cô thấy anh chống hai tay lên hông, áo gió chưa kéo khóa, hơi thở lồng ngực phập phồng qua lớp áo mỏng, như sắp bùng nổ thiêu rụi cô.

Bạch Lê không dám ngẩng, ngón tay căng thẳng siết quai túi.

“Cô Bạch thấy đời sống quá nhàm nên ra đây trải nghiệm sao? Con gái ra ngoài, mở miệng khép miệng đều là tiền, sợ người khác không tới cướp à?”

Giọng nặng nề áp bức khiến Bạch Lê run lên. Cô vừa định phản bác, thì thấy anh cắn chặt quai hàm, thái dương nổi gân xanh, như thể sẽ kéo cô ra ngoài ném xuống biển ngay tức khắc. “Anh đừng nóng vậy mà, tôi vẫn rất kiên nhẫn, anh không phải cứu hộ sao, còn là mỹ nhân ngư nữa.”

Nói rồi, cô giả vờ phía sau có cái đuôi, vẫy nhẹ: “Khách du lịch gặp khó khăn, không tìm anh thì tìm ai?”

Cố Minh Dã ngửa đầu căng cổ, hầu kết trượt, tư thế như sắp bẻ gãy xương người ta. Khoảnh khắc đó, Bạch Lê thật sự hối hận vì đã nhường phòng cho cậu bé kia.

Đột nhiên, Cố Minh Dã đẩy cửa lớn, gió cuốn váy cô tung lên. Bạch Lê hoảng hốt bám theo: “Anh đi đâu vậy? Anh Cố…”

“Về nhà.”

Người đàn ông đè nén cơn giận, đáp câu cuối cùng cho cô: “Cô cũng muốn theo à?”

 

Tác giả có lời:

Hừ, bắt về tổ rồi cho một trận!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play