Khóe môi Bạch Lê cong lên một nụ cười mơ hồ “Sợ ở thủy cung của các anh cũng lắm quy củ, lỡ phạm phải điều cấm nào, tôi lại bị bắt đọc lại sổ tay du khách mất thôi.”
Nói xong, cô xách túi bước ra ngoài cổng lớn, cũng chẳng nói rõ có phải vì con mỹ nhân ngư kia hay không, nhưng câu này hẳn là anh ta nghe hiểu rồi.
Cô liếc đồng hồ, kim giờ đã qua bốn giờ. Khách sạn cô ở nằm bên kia đảo Hạ Phố, muốn nghỉ cũng phải đợi chuyến phà quay về. Bạch Lê dạo một vòng thấy nơi này chẳng có gì thú vị, lại nhớ đến việc nhân viên cứu hộ lạnh lùng kia hóa ra là một mỹ nhân ngư, cô không nhịn được mà bật cười.
Thậm chí còn muốn gỡ lại chút thể diện vì sự xấu hổ ban nãy.
“Người đẹp, mua ngọc trai không! Đặc sản ở đây đó, thật sự lấy từ trong sò ra luôn, không tin thì nhìn này!”
Quanh cổng thủy cung có mấy cửa hàng nhỏ bán đồ lưu niệm, mấy quầy phía trước bày đầy trang sức ngọc trai. Lúc này, một bà cô trung niên đang rao hàng, làn da rám nắng vì nhiều năm dãi dầu, nhăn nheo đi, nhưng nụ cười lại vô cùng hiền hậu.
Bạch Lê vén tóc dài, cúi đầu chọn mấy viên ngọc trên quầy. Ngọc to nhỏ không đều, khác một trời một vực với trang sức thương hiệu cô hay đeo.
“Ở đây còn có bột ngọc trai, có thể dùng làm mỹ phẩm, chúng tôi cũng hay bôi, trắng da lắm!”
Bạch Lê nghe vậy khẽ mỉm cười, đáp “Tôi xem thêm đã.”
“Còn chuỗi vòng tay này thì sao, ôi chao, người đẹp hợp đeo ngọc trai lắm, cô như một viên ngọc trai trắng vậy.”
Bà dường như có vô số lời khen ngợi, còn Bạch Lê thì khựng lại khi nhìn thấy chuỗi vòng kia. Đa phần đặc sản ở điểm du lịch đều nhập sỉ, tay nghề xưởng địa phương cũng chỗ tốt chỗ kém, nhưng lại mộc mạc. Cô cầm vòng lên hỏi “Bao nhiêu tiền?”
“Rẻ thôi, hai trăm chín mươi chín!”
Bạch Lê lấy điện thoại quét mã thanh toán.
Bà cô vui mừng rạng rỡ “Để tôi đeo cho cô nhé!”
Vòng ngọc được xâu bằng dây da, không có chốt kim loại, khác hẳn vòng đá quý cô tặng Chu Mục Giác. Điểm giống duy nhất là giữa mỗi viên ngọc trắng có gắn một hạt pha lê xanh.
Loại đá quý cô từng tặng anh chính là màu xanh, như vùng biển sâu ở đảo Hạ Phố này.
Bạch Lê không nhớ rõ mình đã tặng anh bao nhiêu thứ, chỉ nhớ quà anh tặng mình, vì quá hiếm hoi nên trở nên đặc biệt.
Cô giơ cao tay trái đeo vòng ngọc về phía bầu trời xám, đưa điện thoại chụp vài tấm, thêm bộ lọc biến nền thành trời xanh mây trắng. Quả thật, rất nhiều thứ vốn chẳng phải thật.
Cô đăng lên vòng bạn bè, không kèm chữ, chỉ thêm một icon ghế nằm với dù biển.
Ngay lập tức hiện lên hàng loạt chấm đỏ thông báo, toàn là like và bình luận hỏi sao cô không chụp hình bản thân.
Bất chợt “tút” một tiếng, điện thoại rung lên, chẳng hiểu sao tim Bạch Lê bỗng thắt lại.
Dòng tin nhắn đầu tiên từ Chu Mục Giác: [Ở đâu?]
Bạch Lê: [Đảo Hạ Phố.]
Chu Mục Giác: [Sao chạy xa thế, đi với ai?]
Bạch Lê: [Em lớn rồi, đi đâu, đi với ai cũng phải báo cáo à?]
Trong lòng cô hơi hờn dỗi, nhưng thứ cảm xúc ấy vẫn ở trong phạm vi có thể giải thích bằng mối quan hệ anh em. Ví như anh hỏi cô đi đâu, với ai, cũng không vượt quá giới hạn, vì từ nhỏ đến lớn, họ là thanh mai trúc mã, thân thuộc và chăm sóc nhau là điều tự nhiên.
Chu Mục Giác: [Hai mươi hai tuổi rồi cũng phải báo cáo.]
Một nỗi chua xót dài dằng dặc bất ngờ dâng lên trong tim. Khi gõ xuống dòng chữ “Biết rồi, anh ạ”, màn hình điện thoại bất chợt “tách” một giọt nước nhỏ xuống. Ngón tay cô vừa quệt đi, lại rơi thêm một giọt, rồi lách tách rả rích nối tiếp. Cô ngẩn ngơ đứng bên đường, cho đến khi bà bán ngọc trai gọi “Cô gái, mưa rồi, vào tránh một lát đi!”
Hôm nay đầu óc Bạch Lê cứ lơ lửng, như bị rút hết tinh thần, hay đơn giản là đi du lịch chẳng muốn mang theo suy nghĩ, cũng chẳng đem dù.
Bà chủ quán đưa cho cô cốc trà nóng, vài cọng lá nổi lềnh bềnh. Cô thật sự hơi khát, nhưng vừa chạm môi vào, cặn trà dính lên, khiến cô chau mày, chẳng còn hứng uống nữa.
“Bà chủ, ở đây có gọi xe bằng app được không?”
“Ôi, cái đó tôi chưa dùng, nhưng xe điện với xe máy thì có, chỉ là cô gái trẻ đi một mình phải cẩn thận, đừng tùy tiện lên mấy xe tàu chui, mà nhớ nhé, đừng vào mấy nhà nghỉ nhỏ bậy bạ.”
Dân trên đảo nhiệt tình, vì khách không nhiều, gặp người lạ cũng dễ bắt chuyện. Bạch Lê khẽ gật đầu “Du lịch ở đây coi bộ cũng khá đầy đủ.”
Bà cầm quạt nan phe phẩy làn gió hè, nói “Mới xây cái thủy cung, lễ tết khách tới cũng đông, à, cô vừa vào chơi chưa? Đặc sắc nhất đảo Hạ Phố đó.”
Bốn chữ cuối Bạch Lê nghe quen lắm, nhân viên quầy lễ tân cũng từng quảng cáo như vậy “Ừ, có xem qua.”
“Thủy cung này xây mấy năm trước thôi, tốn khối tiền. Nên tôi nói, người trẻ không chỉ cần có chí tiến thủ, mà còn phải biết quay về xây dựng quê hương. Nếu không, già như chúng tôi sao mà biết thời đại mới phát triển thế nào. À, phía sau còn có dự án nữa, cô ở vài hôm thì nhớ đi dạo.”
Bạch Lê thấy nếu ở lại thêm, chắc bà có thể trò chuyện đến tận khuya. “Ở đây có bán dù không?”
Cuối cùng cô tốn năm mươi tệ mua một chiếc.
Mưa trên đầu ngày càng nặng hạt, gió luồn dưới mép dù, thốc tung tứ phía. Cô tay siết chặt cán dù, tay kia giữ váy đang bị gió thổi phồng, theo trí nhớ đi về phía bến phà.
Dọc đường, mái hiên cửa sổ đều bị mưa gió đập ầm ầm. Bạch Lê không ngờ thời tiết đổi dữ vậy. Theo lịch trình, sáu giờ mới có chuyến phà, nhưng tối nay cô nhất định phải về bên kia.
“Người đẹp, đi thuyền không?”
Chưa xa bến phà đã có người mặc áo mưa đen chèo kéo khách. Bạch Lê nắm chặt cán dù, nhìn về phía sau ông ta. Cảng toàn thuyền cá nhỏ chen chúc, trời đục ngầu, biển đen kịt cuộn sóng. Cô tránh những chiếc lạ lẫm ấy, đi thẳng tới phà.
Nhưng cửa lên tàu bị xích sắt khóa chặt. Cô nhìn đồng hồ, đã gần giờ xuất bến, bèn cẩn thận bước lên tấm ván sắt trơn trượt bên mép nước, mưa xối xuống giày như thác. Cô bám xích tàu, thò người vào hỏi “Xin hỏi có đi về bến Đinh Lan bên kia không?”
Không ai trả lời.
Bến phà đã tụ khá đông, dù chen chúc, mưa dội vào cổ khiến cô lạnh run. Bạch Lê thấy có người lên thuyền cá, bèn mượn ánh đèn soi nhìn, thân mình bất giác nghiêng tới trước. Đúng lúc đó, phà bị thuyền cá va phải, cô chao đảo, sắp ngã về một bên.
Bỗng cánh tay bị một lực mạnh siết chặt, như bóp trúng động mạch tim, khiến cô nghẹt thở. Trên đầu vang lên một giọng trầm đục: “Muốn đi thì chờ phà ở bến.”
Mũi chân cô chỉ cách vực sâu đen ngòm một chút, sợ hãi đến run tay siết chặt cán dù. Lực trên cánh tay buông ra, Bạch Lê cúi đầu, mắt không rời đường, chậm rãi lùi về bờ.
Ngẩng lên tìm ân nhân vừa cứu mình, chỉ thấy tấm lưng cao lớn trong áo mưa đen. Anh hô với người khác “Toàn bộ cấm ra khơi. Chú A Quý, chú lên ngay. Hôm nay là ngày gì không biết sao! Đừng lấy chút kinh nghiệm đi biển ra mà đánh cược bằng mạng sống!”
Bến đông nghịt người và mưa. Dù trên đầu bất chợt bị hất lệch, nước xối ướt tóc dính bết má, cô chưa kịp chỉnh lại đã chen qua đám đông, túm lấy góc áo mưa đen, rồi khẽ giật.
Người đàn ông nghiêng đầu, hàng mi ướt mưa hơi cụp xuống, nhìn cô.
“Tôi muốn hỏi, lúc tôi đến, bảng giờ tàu còn ghi sáu giờ có chuyến, sao lại nói hủy là hủy, cũng không thông báo trước?”
Giọng cô run nhẹ, mang theo gấp gáp.
“Lịch đã cố định rồi.”
Người đàn ông vừa rồi bị vây quanh cuối cùng cũng trả lời “Thực tế sẽ có trễ hoặc hủy, tiểu thư, ở đây, thời tiết dự báo là quyết định.”
Bạch Lê sững người. Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Cô vội vàng lấy ra, màn hình hiện Chu Mục Giác.
“Alo, anh.”
Ánh mắt Bạch Lê hơi tránh, nhấn nghe máy.
“Tiểu Lê, tối nay Hạ Phố có bão số 8 đổ bộ, em đang ở đâu?”
Tim Bạch Lê như bị kéo tụt xuống. Đảo Hạ Phố nhỏ bé, cách Bắc Kinh xa xôi, ai mà để ý thời tiết ở đây, ngay cả cô cũng chẳng tra, nhưng Chu Mục Giác thì biết.
“Em đã về khách sạn rồi.”
Đầu dây kia “Ừ” một tiếng “Nghỉ sớm đi.”
“Anh!”
Cô lỡ miệng gọi khẽ, có lẽ vì đêm mưa gió chao đảo này, cô rất muốn nghe giọng anh “Đừng nói với bố mẹ em trốn ra ngoài.”
“Em lại đăng vòng bạn bè mà chặn họ phải không?”
Anh lúc nào cũng hiểu cô. Bạch Lê “Ừ” một tiếng, rồi anh cúp máy.
Quay lại, bên cạnh vẫn còn bóng người cao lớn trong áo mưa đen. Đây là lần thứ ba họ gặp nhau. Anh khoanh tay nhìn biển, mũ áo che nửa gương mặt cứng cỏi, mưa xối xuống theo sống mũi lạnh lùng. Cô ngẩng lên hỏi “Đã biết có bão, sao còn đưa khách lên đảo? Giờ nhốt cả đám ở đây, các anh có nghĩ cho chúng tôi không?”
Anh là nhân viên cứu hộ, vừa rồi nghe giọng ra lệnh cũng biết có quyền quản khu này. Bạch Lê chẳng tìm ai khác ngoài anh để than phiền.
Trong mắt tối sẫm, anh nghiêng sang, ánh nhìn thản nhiên “Kéo về chỉ có dân trên đảo hoặc khách đã đặt phòng. Còn cô tiểu thư, muốn chúng tôi nghĩ thế nào cho cô?”
Hình ảnh suýt ngã khỏi mạn tàu vẫn khiến cô rùng mình “Vậy bao giờ mới có tàu?”
“Phải xem bão đi khi nào.”
Giọng anh thờ ơ, hệt như thái độ thường thấy ở mấy cơ quan quản lý.
Đúng lúc đó, trong mưa có người giơ bảng quảng cáo hô “Có ai cần phòng không! Phòng rộng nước nóng đầy đủ đây!”
Giờ thứ cô cần nhất là căn phòng lớn và bồn tắm, nhưng thứ cô sợ nhất chính là mấy bảng chào mời kia.
Khi người đàn ông định rời đi, Bạch Lê lại níu góc áo mưa, nước mưa lạnh lẽo chảy qua kẽ tay. “Ở thủy cung của các anh, có phòng khách không?”
Đôi mày anh khẽ hạ xuống, nhìn cô “Sao, lần này không sợ nhiều quy củ nữa, chịu đọc sổ tay du khách rồi à?”
Mưa xối xóa cả màn đêm. Bạch Lê cắn môi, nói “Lựa chọn hàng đầu của tôi là đi phà, nếu không thì anh ra giá đi, bao nhiêu mới chịu chở tôi qua?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe lời bà bán ngọc trai, Lê Lê không đi thuyền chui, không vào nhà nghỉ chui, cuối cùng lại leo lên một chiếc xe chui~