Động cơ chiếc phà gầm vang dưới mặt biển, chấn động từng hồi. Trong tiếng ồn ào cơ giới ấy, Bạch Lê nghe đoạn tin nhắn thoại bạn thân Chung Thi Thi gửi tới: “Chu Mục Giác rốt cuộc là sao vậy, trong ảnh chụp tập thể lại để một cô gái khoác tay, còn lan truyền khắp trong vòng bạn bè! Ai mà chẳng biết cô gái luôn ở bên anh ta chính là cậu chứ!”
Gió biển lùa vào từ lan can, Bạch Lê dùng tay phải đè xuống vành chiếc mũ rộng vành màu be, tay trái lướt màn hình điện thoại. Bức ảnh được phóng to, trong tấm hình chụp cả nhóm, Chu Mục Giác với khí chất thanh nhã nổi bật ở chính giữa, còn cô gái bên cạnh anh mặc váy trắng tinh khôi, như một đóa bách hợp kiêu sa. Bình luận trong bạn bè: Cặp đôi thần tiên
Bạch Lê thoát khỏi giao diện, sau cặp kính râm nhìn ra biển ngoài lan can. Hai giờ chiều, trời lại u ám nặng nề. Cô ấn giữ nút ghi âm, nói: “Tớ đang đi du lịch, giờ cậu đừng truyền cho tớ mấy cảm xúc tiêu cực, nói gì dễ nghe một chút đi.”
Chung Thi Thi gửi sang một tràng “oa”: “Đến đảo Hạ Phố chưa! Nghe nói nơi đó nguyên sơ chưa khai phá, chẳng có chút thương mại nào, chỉ có một thủy cung, truyền rằng mỹ nhân ngư ở đó cực kỳ tuyệt vời.”
“Câu này nghe được đấy.”
Chiếc phà cũ kỹ chậm rãi cập bến. Chờ xe máy cùng gà vịt ngan ngỗng trên thuyền xuống hết, Bạch Lê mới cẩn thận bước lên tấm sắt chống trượt. Hôm nay cô mặc váy dài liền thân, ống tay hơi phồng, phong cách có vài phần giống cô gái khoác tay Chu Mục Giác trong ảnh, nhưng vẫn khác biệt. Cô ta mang giày cao gót trắng, còn Bạch Lê đi đôi bốt Martin đen.
Cái oi bức mùa hè bao trùm hòn đảo nhỏ tên Hạ Phố. Tháng bảy hiếm hoi trời không nắng, u ám nhưng ít ra không chói chang. Dù vậy, Bạch Lê vẫn xịt thêm một lớp chống nắng, đội lại kính râm, xách túi da nâu đi về phía bờ biển.
Bờ biển nguyên thủy chưa phát triển suốt mười năm vẫn lạc hậu như một ngày, không có bất kỳ tiện ích nào. Trên cát nhiều đá ngầm, vài ngư dân đang phơi rong biển.
Mùi tanh của biển thổi tới, Bạch Lê che mũi, đi xa hơn.
Nhưng ngoài những điều ấy, khi đối diện với biển rộng, người ta vẫn thấy tâm hồn khoáng đạt yên bình. Sóng biển theo gió trào lên bờ rồi rút xuống, để lại vệt nước thẫm thấm vào cát sỏi. Bước chân Bạch Lê bất giác đi theo, hai tay khoanh trước ngực nhìn về biển cả mênh mông vô tận.
Chung Thi Thi từng nói, nếu tâm tình không tốt thì phải bay sang quảng trường London cho chim bồ câu ăn, đi mua sắm ở đại lộ Champs-Élysées, rồi uống cà phê dưới chân núi Phú Sĩ.
Chứ không phải tới một hòn đảo hoang vu thế này.
Bạch Lê nhặt lên một cành cây to bằng hai ngón tay, bắt đầu đào hố trên cát. Cô chọn chỗ sóng vừa ngập qua, như vậy chờ thủy triều dâng, mọi thứ sẽ bị cuốn đi. Nhưng dù nghĩ thế, động tác trong tay lại không theo kịp thủy triều. Chưa đào được bao lâu, hố đã bị sóng lấp đầy.
Cô lắc bàn tay tê mỏi, dứt khoát ngồi xổm xuống, hai tay cầm cành cây đào nhanh hơn, một tay khác che bờ hố. Khi đào xong, cô đặt thứ gì đó xuống, chỉ cần thủy triều lên là tất cả sẽ bị chôn vùi.
“Chị ơi, chị đang đào gì thế?”
Bất ngờ, trước mặt xuất hiện một bé trai khoảng ba tuổi, ngồi thụp xuống nhìn hố cát dưới tay cô, ánh mắt đầy tò mò.
“Đào hố.”
Giọng nói vừa thốt ra, ngay cả chính cô cũng sững lại.
Cậu bé ngẩng mắt nhìn cô: “Chị ơi, chị khóc à?”
Kính râm trượt xuống sống mũi, Bạch Lê lại đẩy lên, che đôi mắt, tiếp tục đào hố. Nhưng sóng biển lại tràn tới, lần nữa lấp bằng cái hố.
Cô thấy mình thật ngốc, đến cả một đứa trẻ cũng phát hiện cô đang khóc.
“Vì váy mới bị bẩn thôi.”
Cô thế mà lại đi giải thích với một đứa bé.
Bạch Lê vứt cành cây, lấy trong túi da nâu ra một mô hình tòa thành trắng, lớn chừng hai bàn tay, chế tác tinh xảo bằng ngà voi và ngọc thạch. Đó là quà sinh nhật năm mười bảy tuổi Chu Mục Giác tặng cô.
Khi ấy, hai người đang đi dạo trong trung tâm thương mại. Cô chỉ thoáng nhìn qua lớp kính, anh liền hỏi: “Thích không?”
Bạch Lê nói: “Cặp búp bê bên trong khá đặc biệt.”
Cô còn chưa kịp bước vào, Chu Mục Giác đã bảo: “Sinh nhật tặng em.”
“Tại sao phải đợi đến sinh nhật?”
Anh nói: “Phải có chút ý nghĩa, nếu không em sẽ không trân trọng.”
Dù còn hơn nửa năm mới đến sinh nhật, anh vẫn nhớ và trao món quà này cho cô đúng ngày hôm đó.
Đúng là rất có ý nghĩa.
Bạch Lê ôm lấy tòa thành, bỗng cảm thấy nó chẳng khác gì hòn đá trên bãi cát, tình cảm đã hết hạn thì chẳng còn giá trị.
Cô bước xuống nước, đi dần vào chỗ sâu, định để khi thủy triều rút, biển sẽ mang nó tới nơi xa nhất, vĩnh viễn chìm xuống đáy.
Sóng vỗ lên váy trắng, kéo váy cô xuống. Cô mới nghĩ tới việc vén vạt váy, thì bất ngờ một cơn sóng từ bên trái ập tới. Cô tránh sang bên, màn sương mỏng bám đầy kính râm, tất cả trở nên mơ hồ, cho đến khi trước mặt đưa tới một chiếc sơ mi trắng.
Qua lớp kính màu trà, tầm mắt cô theo đường vải áo ngước lên, đập vào mắt là cánh tay màu đồng rắn chắc. Người đó mặc áo ba lỗ trắng rộng, tóc cắt ngắn, ngũ quan cương nghị, là một người đàn ông.
Hơn nữa là một người đàn ông trẻ.
Bạch Lê khẽ nâng bàn tay, cảnh giác từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Có lẽ anh ta nghe thấy cô nói với cậu bé chuyện váy bị bẩn. Mỗi khi đi du lịch một mình, Bạch Lê thỉnh thoảng gặp nam giới có ý tốt, nhưng giờ đang ở một hòn đảo xa xôi, cô không thể không cảnh giác.
Bất chợt, người đàn ông kia khẽ lắc chiếc áo, ngón tay dài rút ra từ túi áo trước một cuốn sổ tay bìa trắng, kẹp giữa đầu ngón cho cô nhìn rõ. Trên bìa viết: “Sổ tay cứu hộ trên biển”.
Cô nghiêng đầu, mu bàn tay lau mồ hôi lấm tấm bên cổ, mặt cũng hâm hấp nóng. Thì ra không phải đến bắt chuyện…
“Cái này tôi cũng không cần.”
Mí mắt anh ta mỏng, nhưng xương mày cao. Trong ánh sáng trắng phản chiếu từ mặt biển, đôi mắt hơi nheo lại, dài và sâu, nhìn cô nói: “Đây là khu vực nước sâu, phía trước có biển cảnh báo. Cô đã vi phạm quy định trên đảo. Tôi là nhân viên cứu hộ ở đây, có nghĩa vụ tiến hành giáo dục an toàn.”
Giọng anh trầm thấp, nhưng cứng rắn, thái độ cũng giống như chiều cao của anh, nhìn xuống áp chế cô.
Lần này Bạch Lê tháo kính râm, để lộ cả gương mặt, ngẩng đầu nhìn: “Giáo dục thế nào?”
Người đàn ông liếc mặt cô một cái, thản nhiên đưa sổ tay tới: “Đọc một lượt.”
Bạch Lê: “…”
Có lẽ tòa thành ngà voi này cô không thể ném đi được nữa, bởi trong sổ tay viết: Cấm tùy tiện vứt rác xuống biển, bao gồm cả sinh mệnh mà cô cho là vô dụng.
Bạch Lê đưa cuốn sổ trả lại, khóe môi nhạt nhòa nụ cười: “Phạt bao nhiêu tiền, anh cứ nói.”
Cô lại đeo kính râm.
Trong mắt người đàn ông thoáng qua nét kinh ngạc khó tin.
Cô cúi đầu nhét mô hình tòa thành vào túi, nghe thấy giọng anh: “Không được tái phạm.”
Bạch Lê khẽ nhướng mày, quả nhiên dân phong thuần phác, không có ý định nhân cơ hội kiếm tiền.
Đảo Hạ Phố ngoài cảnh sắc nguyên sơ thì nổi tiếng nhất chính là các món ăn nông gia.
Nhưng Bạch Lê không có tâm trạng ăn uống, xách túi đi loanh quanh trong thôn xóm trên đảo. Trời dường như cũng hiểu tâm trạng cô, cùng nhau trở nên âm u.
Cô nhìn đồng hồ, chuyến phà tiếp theo là ba tiếng nữa, định sẽ ghé thăm thủy cung mà Chung Thi Thi nhắc đến. Sáu năm trước trên đảo Hạ Phố chưa hề có nơi này.
Song mạng ở đây không ổn định, dẫn đường lại kém cỏi. Cô hỏi một người địa phương, nhưng nghe không hiểu giọng họ.
Vòng vo hết bảy lối rẽ, cuối cùng cũng tìm tới cổng lớn.
Tòa thành hải dương màu xanh lam, quảng trường lát gạch bảy sắc rực rỡ, ở giữa dựng một cổng trụ đề: “Thế giới Đại Dương”.
Tựa như ánh sáng bất ngờ mọc lên giữa thế giới xám xịt này.
Bên trong vắng khách, có lẽ vì ngày thường nên ít người. Quầy tiếp tân là một chàng trai trẻ, mặc quần đùi họa tiết rực rỡ và sơ mi hoa, vừa bật nhạc vừa lướt video ngắn.
Bạch Lê lấy một tờ giới thiệu, bất giác nhớ tới cuốn sổ cứu hộ vừa rồi, liền để lại.
“Xin chào, hôm nay còn có tiết mục biểu diễn mỹ nhân ngư không?”
Cô bước tới hỏi. Tiếng nhạc dừng, chàng trai ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Mỹ nhân xinh đẹp đi một mình à, vé ở đây, người lớn 25 tệ.”
Bạch Lê nhìn tờ quảng cáo trên bàn, quả nhiên có biểu diễn mỹ nhân ngư. “Vậy mấy giờ bắt đầu?”
Chàng trai cười tươi: “Cô đợi một lát, tôi vào xác nhận thời gian.”
Nói rồi cầm điện thoại chạy vào lối nhân viên.
Bạch Lê đứng đợi, muốn mở điện thoại nhưng sợ lại nhìn thấy tin tức Chu Mục Giác và cô gái khác, bèn chống cằm nhìn quanh. Bất chợt thấy cậu trai kia đứng ở xa gọi vào trong: “Dã ca, Dã ca!”
Bạch Lê kéo kính xuống một chút, bất ngờ nhận ra một bóng dáng quen mắt.
“Rảnh không, có khách rồi, lại còn là mỹ nhân, vừa đến đã hỏi tiết mục mỹ nhân ngư của anh. Xem ra đặc biệt tới tìm anh đó, anh không xuống nước thì không được đâu!”
Đồng tử Bạch Lê khẽ giãn ra.
Dường như nhận thấy ánh mắt cô, người bị gọi “Dã ca” kia ngẩng lên, như để xác định vị khách nào “đặc biệt” vì mình mà đến.
Bạch Lê lập tức kéo kính râm xuống.
Lúc này chàng trai quầy lễ tân vui vẻ chạy ra: “Mỹ nhân, bốn giờ ba mươi bắt đầu, ở đường hầm thủy tộc dưới đất.”
Bạch Lê nghiêng đầu, nuốt khẽ một hơi: “Mỹ nhân ngư của các cậu… là đàn ông sao?”
Chàng trai cười: “Đúng vậy, điểm đặc sắc nhất đó!”
“Nếu tôi không nhìn nhầm, người đóng mỹ nhân ngư của các cậu… chẳng phải chính là nhân viên cứu hộ hải đảo sao?”
Chàng trai bật cười: “Mỹ nhân hiểu rõ về Dã ca của bọn tôi quá! Hóa ra biết anh ấy là cứu hộ.”
“Ý tôi là làm vậy không chuyên nghiệp cho lắm.”
Cô không quên lúc nãy anh ta còn cầm sổ tay giáo huấn mình.
“Sao lại không chuyên nghiệp, trong câu chuyện mỹ nhân ngư vốn là người cứu vớt tình nhân ở đáy biển, vậy mỹ nhân ngư chính là cứu hộ, hoàn toàn hợp lý mà.”
Bạch Lê đưa tay day day thái dương. Ngay lúc “mỹ nhân ngư” kia bước qua quầy tiến vào trong, cô khẽ nói: “Thôi, tôi không vào nữa, cảm ơn.”
Chàng trai lễ tân ngẩn ngơ: “Mỹ nhân sao đột nhiên không xem nữa? Thấy mỹ nhân ngư của chúng tôi không ổn à?”
Khi ấy, “mỹ nhân ngư” mặc quần công tác khựng lại, đôi mắt thâm trầm hơi nghiêng, hướng thẳng ánh nhìn về phía cô.
Tác giả có lời:
Truyện mở rồi, hãy cùng ngồi phà với Lê Lê đến đảo Hạ Phố nghỉ dưỡng nhé ~
Đây là câu chuyện về một tiểu thư kiêu kì nhiều tật xấu của nhà giàu, bị người giữ đảo hoang dã dạy dỗ uốn nắn ~