Edit: Uyển

​Người đàn ông trung niên không kịp trả lời, nhanh như chớp lao về phía trước. Tốc độ của ông ta lại là nhanh nhất trong ba người, rất nhanh sau đó Lộ Hoài Tinh rơi lại phía sau cùng, cái khối tuyết cuộn tròn đầu tiên chỉ cách anh chưa đến 5 mét.

​“Theo tôi.” Anh ra lệnh ngắn gọn.

​Mặc dù trông anh sắp bị đuổi kịp đến nơi, nhưng La Tiểu Bắc lại một lần nữa chọn tin tưởng anh, lập tức giảm tốc độ và chạy song song. Vừa chạy, Lộ Hoài Tinh vừa dùng gậy leo núi chọc xuống đất. Anh không chạy theo đường thẳng tưởng chừng như ngắn nhất, mà lại lượn vòng trên nền tuyết. Mỗi lần vòng qua một tảng đá hoặc rẽ vào một khu đất bằng phẳng, La Tiểu Bắc đều ngạc nhiên phát hiện họ đã cắt đuôi được mấy khối tuyết.

​Một lát sau, nghe thấy tiếng "thình thịch" phía sau, La Tiểu Bắc chợt hiểu ra: Lộ trình của Lộ Hoài Tinh đã được thiết kế một cách tinh xảo, anh đã lợi dụng địa hình và những hố tuyết ẩn để cắt đuôi những vật thể kỳ quái đó.

​Anh kinh ngạc đến mức quen thuộc: Không biết Lộ ca đã làm gì trước khi thành người thực vật, nhưng chắc chắn không phải người bình thường.

​Người đàn ông trung niên đã chạy rất xa lại rơi vào một cái hố lớn, bò ra một cách khó khăn thì vừa vặn bị Lộ Hoài Tinh và La Tiểu Bắc đuổi kịp. Thấy hai người họ chạy không nhanh không chậm, ông ta có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy số lượng khối tuyết còn lại phía sau, lập tức chọn đi theo sau họ.

​Lộ Hoài Tinh cũng không ngăn cản. Vài phút sau, nền tuyết trở nên bằng phẳng, những thứ chạy dưới tuyết đều biến mất.

​“Trời ơi.” Dừng lại, La Tiểu Bắc ném ba lô xuống đất, há miệng thở dốc, “Thứ chết tiệt đó rốt cuộc là cái gì vậy? Thú dữ à?”

​Người đàn ông trung niên thở ra khói trắng từ mũi và miệng, xua tay tỏ vẻ không rõ.

​“Không phải thú hoang.”

​“Lộ ca, cậu nói gì?”

​Lộ Hoài Tinh lấy một miếng bánh nén khô từ ba lô của La Tiểu Bắc, bỏ vào miệng từ từ nhai. Một lúc lâu sau anh nói: “Nước nén trong hộp ăn hết đi, ăn không hết thì vứt, giảm bớt trọng lượng.”

​Loại nước nén ở trạng thái cố định này vốn được chuẩn bị cho các chuyến du hành không gian sâu, thể tích nhỏ nhưng mật độ lớn. Một miếng có thể bổ sung nhu cầu cả ngày. Hộp nước nén to bằng lòng bàn tay kia đủ dùng bằng một thùng nước đóng chai lớn. La Tiểu Bắc xoa xoa bóp bóp vai mình, lấy một miếng đưa cho Lộ Hoài Tinh, mình cũng ăn một miếng, những cái khác tiện tay ném xuống nền tuyết. Người đàn ông trung niên lại nhìn chiếc ba lô của mình với vẻ do dự.

​“Thời gian chỉ có một ngày, không cần nhiều như vậy đâu.” Lộ Hoài Tinh lạnh nhạt nói.

​Người đàn ông trung niên: “Nhỡ chúng ta không may, trận này còn có giai đoạn hai thì sao?”

​“Ăn tuyết.”

​Câu trả lời của chàng trai trẻ không hề chần chừ, giọng điệu bình thường, như thể tuyết vốn là một trong những món ăn thường ngày. Anh quá chắc chắn, nói một không hai, dường như sinh ra để ở vị trí chỉ huy.

​Do đó, người đàn ông trung niên không có tâm trạng để suy nghĩ về vụ bị uy hiếp vừa rồi, theo bản năng tán thành mệnh lệnh của anh.

​Sau khi họ vứt bỏ những thứ không quan trọng trong ba lô, Lộ Hoài Tinh mới tiếp tục chủ đề đầu tiên: “Thứ đuổi chúng ta không phải thú hoang, không có loài động vật hoang dã tự nhiên nào di chuyển dưới tuyết như vậy cả.”

​La Tiểu Bắc: “Tháp Quang có khả năng dùng dữ liệu gen để tái tạo lại các sinh vật đã tuyệt chủng từ thời tiền sử.”

​Thế là Lộ Hoài Tinh đổi một lý do khác: “Tôi không nghe thấy tiếng thở của sinh vật.”

​Người đàn ông trung niên: “Thính lực của cậu tốt đến vậy sao?”

​“Còn một điều nữa.” Lộ Hoài Tinh bình tĩnh nói, “Khi hệ thống thi đấu của Tháp Quang phát nhiệm vụ, câu cuối cùng là ‘phải làm thế nào để tìm được đường xuống núi, trở về nơi ấm áp thoải mái của nhân gian’. Từ mà nó dùng không phải là ‘chân núi’, không phải ‘thành phố’, mà là nhân gian.”

​Anh thuật lại xong một cách bình thản, không mang theo cảm xúc, hai người còn lại cùng nhau rùng mình.

​“Chết tiệt, ý là thứ đuổi chúng ta không nhất định là sống –”

​La Tiểu Bắc bịt miệng người đàn ông trung niên: “Đừng nói ra, để tôi từ từ đã.”

​【Đinh —】

​Một tiếng vang giòn như tin nhắn thông báo, chữ trên không trung và âm thanh hệ thống bên tai đồng thời xuất hiện:

【Tuyển thủ tân binh Lộ Nhan ở khu vực thi đấu CN-021, tiếc nuối rời sân.】

​Ba người dừng lại, thông báo rất ngắn, chưa đến mười giây, nhưng họ đã đứng yên tại chỗ khoảng mười phút. Môi người đàn ông trung niên run rẩy nửa ngày, cuối cùng không thốt ra một lời nào.

​“Cùng họ với tôi này.”

​Họ quay đầu lại, thấy Lộ Hoài Tinh dường như đang nói chuyện với chú chim non trọc lông trong lòng: “Vậy sau này gọi mày là Lộ Nhan nhé.”

​Tuyết dường như đã ngừng rơi, bầu trời u ám cũng có xu hướng tan đi, để lộ bầu trời xanh thuần khiết trên đỉnh núi cao. Người đàn ông trung niên đã bình tĩnh lại lau mặt, chủ động tự giới thiệu: “Đàm Khâu, trước khi vào tháp là làm sales ô tô.”

​Lộ Hoài Tinh vẫn chỉ nói tên, La Tiểu Bắc có ấn tượng không tốt về người này, cũng chỉ nói thêm hai từ: “La Tiểu Bắc, học sinh.”

​Nhưng Đàm Khâu không hổ là sales lâu năm, không hề để ý đến thái độ không mấy nhiệt tình của hai người, tự nhiên bắt chuyện: “Ôi, 6 năm nay tôi cũng sống quá thoải mái rồi. Bản thân, người thân bạn bè, khách hàng, hàng xóm quen biết, không một ai trúng tuyển cả. Tôi suýt nữa đã quên trên thế giới còn có cái Tháp Quang này, thế mà giao thừa đột nhiên bị chọn, còn vào ngay màn đầu tiên yêu cầu người có kỹ năng cao mới vượt qua được.”

​Chàng trai trẻ đang ngồi trên đống tuyết hơi nghiêng đầu. La Tiểu Bắc biết anh muốn hỏi gì, ghé sát lại nói nhỏ: “Màn có yếu tố siêu nhiên thường có độ khó sinh tồn cao, tân binh không có năng lực gì cả. Theo Cẩm nang Tháp Quang, 99% màn tân binh phải là bối cảnh thực tế mới đúng.”

​“Đừng mê tín kinh nghiệm của người khác.” Lộ Hoài Tinh nhẹ nhàng trả lời.

​“Ừm.” La Tiểu Bắc gãi đầu, “Quân đoàn Phòng Vệ thực ra cũng nói vậy.”

​Lộ Hoài Tinh kéo cổ áo, đặt chú chim non lộn xộn vào đúng vị trí, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về Quân đoàn Phòng Vệ.

​Gió tuyết đã ngừng, bốn phía đều trắng xóa, nhưng xuống núi chắc chắn phải đi về phía thấp hơn, phương hướng không khó tìm. Những vật thể không rõ dưới tuyết không xuất hiện lại. La Tiểu Bắc chủ động nhận lấy cây gậy leo núi của Lộ Hoài Tinh, tích cực dò đường. Lộ Hoài Tinh chỉ mím môi, không nói gì, đi theo phía trước.

​Suốt đường đi đều là cảnh tuyết, chỉ giữa đường có một căn nhà gỗ trên mái nhà cắm một lá cờ nhỏ màu đỏ, giống như một điểm nghỉ ngơi tự xây của người yêu thích giới hạn. Nhưng không ai đề xuất đi vào, mà đi vòng qua luôn. Độ cao so với mặt nước biển dần thấp xuống, hơi thở trở nên thông suốt hơn, nhiệt độ không khí dường như cũng không quá thấp. Trời dần về hoàng hôn, ánh nắng hoàng hôn trong trẻo chiếu lên tuyết trắng lấp lánh, cũng là một cảnh đẹp hiếm có.

​Trên đường đi họ vừa đi vừa gặm một chút bánh nén khô. Sau khi ăn no, Đàm Khâu dường như đã bình tĩnh lại, giọng nói mang theo chút vui vẻ: “Sắp đến rồi sao? Thành tích tốt ở màn tân binh, những năng lực có thể mở khóa tiếp theo sẽ càng tốt, về sau thi đấu chính thức cũng sẽ có lợi hơn.”

​Giao diện hệ thống thi đấu tân binh có mục đổi giao diện, nhưng hiện tại đang bị khóa.

​“Lộ ca cẩn thận, tuyết có đóng – ơ? Cái đó là…”

​“Túi đóng gói bánh nén khô?” Đàm Khâu đi tới, có chút vui mừng, “Có tuyển thủ khác sao? Trong màn sinh tồn đông người thì mạnh hơn.”

​“Tôi ném đấy.” Lộ Hoài Tinh dùng mũi chân nghiền cái túi đóng gói đó, các góc được anh xé hai lỗ thủng bằng nhau, rất rõ ràng.

​Một câu nói đã làm tan biến tâm trạng tốt của hai người. Nhiệt độ không khí không biết từ lúc nào lại hạ xuống. Phía trước hoàng hôn có một điểm đen to bằng bàn tay, rất giống căn nhà gỗ mà họ đã đi qua trước đó.

​La Tiểu Bắc bật chế độ rung động: “Chúng ta đã quay lại trên núi… chủ đề siêu nhiên! Lộ ca, cậu sẽ không sớm đoán được chúng ta không đi xuống được đâu chứ?”

​“Suỵt.” Lộ Hoài Tinh giơ một ngón tay lên, “Nhà gỗ có người.”

​Anh nói là có người, nhưng vẻ mặt của hai đồng đội kia lại như nghe thấy anh nói “Có ma”.

​Lộ Hoài Tinh nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, bước chân lại không hề dừng lại. Hai đồng đội sợ hãi kia miệng méo mắt lệch đi theo sau anh. Đến gần họ mới phát hiện Lộ Hoài Tinh không phải dẫn họ đến nhà ma. Trước căn nhà gỗ đó quả thật có người.

​Là các tuyển thủ.

​Ở đó có năm người, nhưng một người trong số đó nổi bật nhất. Anh ta không mặc áo chống lạnh do sân đấu cung cấp, vẫn là một bộ đồng phục màu trắng chói mắt. Lẽ ra phải hòa làm một với tuyết trắng, nhưng họa tiết mặt trời màu đỏ kim trên bộ đồng phục trắng đang phát sáng, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa.

​“Phòng Vệ Quan!” Tiếng reo mừng của La Tiểu Bắc suýt nữa gây ra tuyết lở trước thời hạn. Anh ta cực kỳ áy náy bịt miệng mình, trốn sau lưng Lộ Hoài Tinh.

​Đến gần hơn Lộ Hoài Tinh phát hiện đó thật sự là một ngọn lửa. Bộ đồng phục của vị Phòng Vệ Quan này hiển nhiên có giá trị chế tạo đắt đỏ – cái thứ đó hẳn là robot nano công nghiệp quân sự tích hợp, có thể làm ấm. Bốn tuyển thủ khác đang run rẩy dựa gần anh ta, duỗi những bàn tay đông cứng để sưởi ấm từ Phòng Vệ Quan.

​Một bóng trắng lướt qua trước mặt đám đông, tốc độ quá nhanh. Sau khi nguồn nhiệt rời đi mọi người mới phản ứng lại, nhưng chỉ thấy Phòng Vệ Quan đang cởi áo khoác ngoài của một chàng trai trẻ yếu ớt?

​Trong chốc lát, tất cả mọi người đều có ý định móc điện thoại ra quét lại mã vạch một lần nữa, xem thử vị Phòng Vệ Quan này có phải hàng giả không.

​Phòng Vệ Quan Phó Trọng Minh nghiêm khắc quát hỏi: “Bên dưới quần áo của cậu là cái gì?”

​Chàng trai trẻ không có ý định phản kháng, anh hơi mở rộng cổ áo. Những cơ bắp mỏng bao phủ xương sườn, ở nơi ấm áp nhất trên cơ thể anh, một chú chim non trọc lông đang ngủ, khóe miệng còn dính vụn bánh quy.

​“Là một con chim non, nó tên là Lộ Nhan.”

​Cơ thể tái nhợt và những đốt xương nhô ra của chàng trai trẻ trông có vẻ cộm, nhưng khóe miệng lại có một nụ cười nhạt mềm mại đến không tưởng tượng được.

​Phó Trọng Minh chỉ nhìn lướt qua, lập tức kéo quần áo của anh lại, để gió lạnh không lùa vào. Các tuyển thủ phía sau cũng chợt hiểu ra, nhưng có một người không yên tâm lắm: “Thủ trưởng, chim ở sân đấu này có thể nhặt tùy tiện không, liệu có không an toàn?”

​“Sẽ không.” Phó Trọng Minh nhìn khuôn mặt Lộ Hoài Tinh, áp lực giữa hai lông mày lập tức thu lại, kiên nhẫn giải thích cho anh, “Khi Tháp Quang truyền tuyển thủ đôi khi sẽ phát sinh dao động, cuốn theo các loài động thực vật nhỏ khác trong thế giới thực. Khu vực núi tuyết này không có vật sống, con chim này đương nhiên không phải là thứ của sân đấu.”

​Nghe xong lời giải thích của anh, tuyển thủ nghi ngờ lập tức không nói thêm lời nào. Nhưng Phó Trọng Minh tiếp tục nói với Lộ Hoài Tinh: “Tôi biết cậu, là Phòng Vệ Quan đã đón cậu từ viện điều dưỡng đến Tháp Quang để báo danh. Cậu có thể hoàn toàn không hiểu gì về trận đấu này. Đây là một cuộc thi thử thách sinh tồn, nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm. Một con chim vừa mới nở chưa được bao lâu như thế này bản thân nó đã rất khó nuôi sống, cậu ở đây dành sức lực nuôi nó cũng có thể sẽ chậm trễ công việc.”

​Lộ Hoài Tinh mỉm cười, nhưng không thực sự để ý đến lời khuyên này.

​Anh đang suy nghĩ một việc khác: Đại đa số Phòng Vệ Quan ở ngoài Tháp Quang đều chịu trách nhiệm duy trì trật tự xã hội. Họ hiển nhiên không giống như sẽ tàn nhẫn ném một người thực vật vào một trận đấu nguy hiểm để tự sinh tự diệt. Vậy điều đó có nghĩa là nếu người được Tháp Quang lựa chọn không báo danh, sẽ phát sinh hậu quả rất nghiêm trọng, buộc Phòng Vệ Quan phải làm hành động này.

​Những người này cũng gặp phải tình huống tương tự, không thể đi xuống núi tuyết, vô duyên vô cớ quay lại điểm ban đầu. Thế là Phó Trọng Minh cũng có cùng phán đoán với Lộ Hoài Tinh, dẫn họ đến điểm nghỉ ngơi leo núi này để tạm thời điều chỉnh. Trời sắp tối, bóng đêm luôn khiến người ta có dự cảm không tốt, huống chi đây còn là một cốt truyện siêu nhiên.

​“Mọi người có bị những khối tuyết không rõ đuổi theo không?” Lộ Hoài Tinh hỏi.

​“Ừm.” Phó Trọng Minh gật đầu, trên eo anh có một con dao găm, hiển nhiên là tìm được trong nhà gỗ. Anh nói, “Bên dưới tuyết là vật thể hình người, tôi đã chém đứt một bàn tay lúc trước.”

​Nói xong anh chỉ chỉ mái hiên. La Tiểu Bắc liếc mắt một cái thì lại hét lên “má ơi”. Vị Phòng Vệ Quan này thật sự không câu nệ tiểu tiết, treo một bàn tay cụt lên dưới mái hiên, nhìn từ xa giống như treo thịt khô đông lạnh.

​Tất cả các tuyển thủ đều run rẩy đồng loạt, đứng rất xa miếng thịt đông đó, nhưng lại không dám có nửa lời oán thán với người đã tạo ra miếng thịt đông đó.

​Phó Trọng Minh khẽ nhướng mày, gần như không thể thấy –

​Ánh mắt của chàng trai trẻ trước mặt anh lạnh lùng nhìn bàn tay cụt đó, không có chút khác biệt nào so với vẻ mặt khi nhìn thấy thịt khô thật.

​Các tuyển thủ bàn tán: “Trời sắp tối, tôi thấy nên tìm cách nhóm lửa. Xác chết chắc sẽ sợ lửa.”

​“Hay là nhân lúc trời còn sáng, chúng ta thử đi xuống một chút nữa xem sao. Ở đây chờ rất có thể sẽ gặp lại những con quái vật đó.”

​“Không chừng là tư duy ngược lại, chúng ta đi lên trên mới là lối ra thật sự?”

​“Cậu có ý tưởng gì không? Đừng ngại nói ra.” Anh ta không nhịn được hỏi chàng trai trẻ với khuôn mặt lạnh như băng.

​“Có một chút.” Lộ Hoài Tinh cẩn thận bế chim non, nhìn kỹ vị Phòng Vệ Quan trước mặt. Dáng đứng của anh ta thẳng tắp như một cây thương bạc, càng giống một cây tùng xanh phủ đầy tuyết. Ở quảng trường cũng vậy, bây giờ cũng không có chút lơ là nào. Đến gần sẽ phát hiện anh ta tuy còn trẻ, nhưng lại mơ hồ mang theo một khí thế kiên cường, dẻo dai và mạnh mẽ, nhưng lại được anh ta cố tình thu liễm, tạo ra vẻ ngoài ôn hòa và kiên nhẫn.

​“Cậu cứ nói đi.” Phòng Vệ Quan động viên.

​Ánh mắt của Lộ Hoài Tinh nhìn từ đầu đến chân anh ta, nghiêm cẩn giống như quét X-quang. Một lúc sau anh dường như đã cảm thấy đủ, giọng nói bình thản: “Phó tiên sinh đúng không, làm phiền, lát nữa ngài tìm một khối tuyết, bắt thứ bên dưới ra cho tôi xem.”

​Dừng lại một chút, anh hỏi với một hàm ý khó hiểu: “Ngài Phó ‘B’ cấp hèn mọn, chắc không có khó khăn gì đâu nhỉ?”

Lời tác giả:

Lộ nào đó: Đây chẳng phải là vị Phó tiên sinh Phòng Vệ Quan B cấp hèn mọn sao?

Phó nào đó:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play