Edit: Uyển
Pháo hoa rực rỡ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng tiếc là không một ai ở quảng trường có tâm trạng thưởng thức.
Đây là một quảng trường lộ thiên, xung quanh có những cột đá lớn được chạm khắc hoa văn, mang phong cách La Mã cổ đại. Tuy nhiên, nó lại pha trộn với nhiều hình chiếu thực tế ảo và màn hình lớn hiện đại. Ba mươi mấy người tụm lại thành một nhóm, đối diện với một sân khấu được trang trí vô cùng lộng lẫy. Trên đó có một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ giống nữ thần Athena của Hy Lạp cổ đại, nhưng lại cầm một chiếc microphone. Gương mặt cô ta hưng phấn như sắp được gặp người yêu.
Nhưng chẳng ai muốn lại gần cô ta. Ba phút trước, có một gã cơ bắp định bỏ chạy và bị người phụ nữ váy trắng này bẻ gãy cổ bằng tay không.
Trên màn hình lớn phía trên đầu Athena hiển thị giờ Bắc Kinh: 1 giờ 51 phút sáng ngày 1 tháng 1 năm 2518.
"Xin các vị đừng lo lắng, chúng ta chỉ còn chín phút nữa là đến lúc cuộc thi đầy kịch tính này bắt đầu rồi!"
Cô ta bỗng nhiên cất tiếng nói, khiến một nửa số người có mặt giật mình nhảy dựng lên.
"Ôi, có vẻ mọi người cũng hưng phấn và mong chờ giống tôi! Nhân cơ hội này, mọi người hãy làm quen với những người chơi cùng đợt đi nào!" Athena nở nụ cười rạng rỡ.
Ba mươi mấy khuôn mặt ủ rũ như vừa có tang lặng lẽ quay sang nhìn cô ta, rồi lại im lặng quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Chẳng ai muốn "giao hữu" cái quái gì trước khi thi đấu cả.
Giữa sự im lặng đó, một giọng nói đột ngột cất lên: "Làm phiền, có ai giúp tôi mở nắp chai này được không?"
'Thằng ngốc nào lại mang đồ uống đến cái nơi chết tiệt này vậy?' Đó là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người. Nhưng khi họ quay lại trừng mắt, biểu cảm của họ trở nên đa dạng: có nhíu mày, có ghét bỏ, và cuối cùng phần lớn là đồng cảm.
Người lên tiếng là một thanh niên trắng trẻo, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú. Anh ta nhíu mày trông có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng bộ quần áo bệnh nhân để lộ xương quai xanh rõ ràng khiến anh ta trông đặc biệt yếu ớt. Trong tay anh ta là một chai nước truyền, kim truyền hiển nhiên vừa bị giật mạnh ra khỏi mu bàn tay, một vệt máu chảy xuống, đọng lại ở đầu ngón tay tròn trịa.
Một bà lão đứng gần đó nhìn chai nước và xót xa nhìn cánh tay gầy guộc của anh ta, hạ giọng hỏi: "Cháu ơi, cháu bị làm sao vậy?"
Đối diện với bà lão, chàng trai nở một nụ cười nhạt, sự lạnh lùng ở đuôi lông mày cũng tan đi phần nào. Anh ta trả lời: "Nước đường, mang theo bình truyền vướng víu quá nên cháu tính uống cho nhanh."
Y học hiện đại theo đuổi sự nhanh chóng và thoải mái. Việc truyền nước đường glucose đối với hầu hết mọi người gần như là chuyện của thời "đen tối", trừ phi có bệnh tình đặc biệt...
"Chết tiệt, anh là người thực vật lâu năm à?" Tiếng thốt lên hơi lớn, nhưng vừa nói xong người đó lập tức che miệng, lén nhìn Athena, sợ vô tình thu hút sự chú ý của cô ta.
Chàng trai gật đầu, không có biểu cảm đặc biệt nào: "Vâng, vặn không nổi nắp chai, chắc là đã lâu lắm rồi không động đậy."
"Mẹ nó, điên rồ..." Hai chữ cuối cùng tự động biến mất khi bị ánh mắt của Athena trên đài cao chiếu tới.
Người nói câu đó là một nam sinh viên, lúc này nhiệt tình tiến lại gần, "tách" một tiếng vặn nắp chai nước đường rồi đưa cho chàng trai. Cậu còn an ủi: "Ai, nhưng anh cũng coi như trong họa có phúc. Nếu không phải Quang Tháp chọn anh tham gia, có lẽ anh đã chẳng tỉnh lại đâu."
Cậu ta nhìn chàng trai uống nước đường, tiếp tục nói: "Tôi tên là La Tiểu Bắc, sinh viên năm hai ngành vật lý thiên văn. Còn anh?"
Chàng trai định trả lời: "Lộ Duy..." nhưng môi anh ta khẽ nhếch rồi dừng lại, nhắm mắt. La Tiểu Bắc nghĩ anh ta vừa tỉnh dậy nên không thoải mái, kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, chàng trai ngước mắt nhìn cậu, lạnh nhạt, rồi mỉm cười một cách khách sáo và nói tiếp:
"Lộ Hoài Tinh."
La Tiểu Bắc chờ mãi, thấy chàng trai chỉ định nói một cái tên là xong, bèn truy hỏi: "Này, trước đây anh làm gì vậy? Thấy anh tuổi cũng không lớn, chắc cũng đi học chứ, sao lại hôn mê bất tỉnh?"
Nhưng Lộ Hoài Tinh vẫn không trả lời.
Trước khi thi đấu, khu vực chuẩn bị không cấm nói chuyện, mọi người im lặng chỉ là vì cảm xúc. Thế nên, Lộ Hoài Tinh trầm ngâm một lát rồi hỏi La Tiểu Bắc: "Cậu vừa nói tôi tỉnh lại là do tham gia cuộc thi?"
"Đúng vậy." La Tiểu Bắc thấy Lộ Hoài Tinh chủ động nói chuyện với mình, vội vàng đáp lời: "Việc lựa chọn của Quang Tháp hoàn toàn ngẫu nhiên. Chỉ cần đủ 10 tuổi trở lên là được, không giới hạn. Vì vậy, thỉnh thoảng sẽ chọn phải những người chơi gặp khó khăn trong việc di chuyển, như anh vậy, một người thực vật. Nhưng nếu nó chọn một người vào để nằm thì đâu có ý nghĩa gì, thế nên nó phải đánh thức anh dậy. Đừng bận tâm trước đây vì sao anh trở thành người thực vật, Quang Tháp đánh thức anh là chuyện đơn giản."
"Cuộc thi này rốt cuộc là thi cái gì?"
La Tiểu Bắc hoàn toàn kinh ngạc: "Ôi trời, anh đã hôn mê bao lâu rồi? Anh còn không biết cái này?"
Lộ Hoài Tinh hơi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn màn hình lớn ở phía xa, trả lời: "Hơn 6 năm."
"Chết tiệt." La Tiểu Bắc đồng cảm: "Thế thì anh... quá thảm rồi. Được rồi, anh có biết Quang Tháp không?"
Tất nhiên, câu trả lời là: "Không biết."
"Thôi được rồi..." La Tiểu Bắc nhún vai: "Cũng tình cờ. Quang Tháp xuất hiện cũng là 6 năm trước. Trên quỹ đạo Trái Đất đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ không rõ. Để tranh luận đó là cái gì, giới học thuật thế giới đã tổ chức hết hội nghị này đến hội nghị khác, cuối cùng vẫn chẳng có kết luận gì. Rất nhanh, cái bóng mờ đó đã giáng xuống mặt đất từng cột sáng khổng lồ. Nhìn từ xa giống như cột ăng-ten TV cắm ngược xuống đất vậy, thế nên mọi người gọi nó là Quang Tháp."
Theo lời của La Tiểu Bắc, vật thể không rõ này giáng xuống vào tháng thứ hai, tức là ngày 1 tháng 1 năm 2513. Khi Quang Tháp sáng lên, cuộc thi sinh tồn mà toàn nhân loại bắt buộc phải tham gia này cũng bắt đầu.
La Tiểu Bắc cứ lải nhải, một khi đã bật "máy hát" thì không tắt được, nói đủ thứ chuyện, còn xen lẫn không ít lời chửi rủa Quang Tháp, quên cả sợ hãi Athena.
Đang thao thao bất tuyệt, cậu bỗng nhận ra Lộ Hoài Tinh đang ngửa đầu nhìn lên trời, ánh mắt không biết bay đi đâu, không rõ có đang nghe hay không.
"Này, ở đây không nhìn thấy Quang Tháp đâu. Đây là Thế giới Quang Tháp, mọi người đều cho rằng đây không phải là không gian thực. Chỗ chúng ta đang đứng là khu vực chờ lên sân khấu. Sổ tay Quang Tháp mà chính phủ phát cho người dân đều có ghi, chắc anh chưa có cơ hội xem. Vừa rồi Athena nói còn thiếu hai người nữa là đến rồi phải không? Khi nào đủ người thì cuộc thi sẽ bắt đầu." La Tiểu Bắc cố tỏ ra thoải mái, nhưng giọng nói lại run run.
Nghe ra sự căng thẳng của cậu, Lộ Hoài Tinh thu lại ánh mắt: "Nguy hiểm lắm sao?"
"Chín phần chết, một phần sống." La Tiểu Bắc nản chí, nói thẳng: "Dù sao thì nó cũng được gọi là tuyển chọn sinh tồn mà. Mấy năm nay, nhờ những kinh nghiệm mà các Quan Phòng Vệ đúc kết lại, tỉ lệ sống sót may mắn mới tăng lên một chút."
Lộ Hoài Tinh quay lại, nghi hoặc: "Quan Phòng Vệ là gì?"
Đầu óc anh ta từ trạng thái hỗn độn lâu ngày trở nên tỉnh táo, nhưng lại như bước vào một thế giới mới, nơi đâu cũng là những từ ngữ lạ lẫm.
La Tiểu Bắc còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy đám đông phía trước truyền đến một tiếng reo hò kìm nén, không ngoại lệ đều mang theo một chút kinh ngạc và vui mừng. Bà lão lúc nãy mừng đến phát khóc, tiến lên phía trước, dùng khăn tay lau khóe mắt.
"Mẹ kiếp! Cái vận may này!" La Tiểu Bắc nhảy dựng lên nhìn thoáng qua, kích động đến nỗi đấm một cú vào Lộ Hoài Tinh. Cậu ta quên mất thể chất đặc biệt của đối phương, khiến Lộ Hoài Tinh loạng choạng. Cậu vội vàng đỡ anh ta ổn định: "Xin lỗi, xin lỗi nhé! Nhưng vận may của anh đỉnh thật, người thực vật được Quang Tháp đánh thức, lại vừa vào đã gặp được Quan Phòng Vệ! Đó là Quan Phòng Vệ đấy, còn sống!"
Xuyên qua đám đông, hai người chơi cuối cùng cũng đến muộn. Một trong số họ có thân hình vạm vỡ, bước đi vững chãi. Đôi chân dài sải bước đầy khí chất, đi trên đoạn cầu thang đá như đang đi trên thảm đỏ.
Lộ Hoài Tinh nheo mắt lại. Anh ta vừa mới tỉnh, thị lực còn hơi mờ ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đó là một thanh niên tuấn tú, chưa quá 30 tuổi. Dưới chiếc áo sơ mi là cơ bắp săn chắc và đầy sức mạnh, phần lưng thẳng tắp, đường cong uyển chuyển và tao nhã. Nhìn từ dáng người, có thể thấy tốc độ và sức bật của anh ta đều thuộc hàng đỉnh cao.
Quan Phòng Vệ.
Lộ Hoài Tinh thầm đọc lại cái tên kỳ lạ này trong lòng. Anh ta cẩn thận quan sát người đàn ông đang bị đám đông vây quanh. Người đàn ông đó dường như đã chuẩn bị trước cho cảnh tượng này, vô cùng kiên nhẫn. Cả khu vực chờ vốn u ám, nặng nề bỗng trở nên sáng sủa hơn hẳn nhờ sự xuất hiện của anh ta.
Rất nhanh sau đó, Lộ Hoài Tinh đã hiểu ra từ những lời lảm nhảm của La Tiểu Bắc. Tên đầy đủ của chức danh này là "Quan Phòng Vệ Thái Dương". Đây là một quân chủng mới được chính phủ liên hợp loài người thành lập để đối phó với "nguy cơ Quang Tháp" - Quân đoàn Phòng vệ Thái Dương. Đồng phục của họ là màu trắng chói lóa và bắt mắt. Trên ngực có biểu tượng mặt trời màu vàng kim, tượng trưng cho nền văn minh nhân loại được sinh ra trong Hệ Mặt Trời.
"Chức trách của các Quan Phòng Vệ là thu thập thông tin của Quang Tháp trong suốt cuộc thi, bảo vệ người dân thường, và nâng cao tỉ lệ sống sót chung. 'Sổ tay Quang Tháp' mà mọi người phải học chính là thành quả của các Quan Phòng Vệ đấy." Giọng La Tiểu Bắc không khỏi đầy vẻ sùng bái: "Nhưng vì sự ngẫu nhiên trong việc lựa chọn của Quang Tháp, việc thực sự gặp được một Quan Phòng Vệ trong cuộc thi là cực kỳ khó khăn. Lộ ca, anh đúng là may mắn!"
Vì quá phấn khích, cậu ta đã gọi anh là "ca".
Lộ Hoài Tinh không có biểu cảm gì, khẽ lặp lại: "Nâng cao tỉ lệ sống sót chung? Chỉ có vậy thôi sao?"
"Thế anh còn muốn thế nào nữa?"
Chàng trai không trả lời La Tiểu Bắc nữa. La Tiểu Bắc lúc này đang mải chiêm ngưỡng Quan Phòng Vệ, hoàn toàn không để ý đến chàng trai phía sau mình đột nhiên căng cứng người, nụ cười trên môi biến mất đột ngột. Trong tích tắc, đáy mắt anh ta dâng lên một luồng sát khí.
Anh ta không còn mang vẻ mỉm cười khách sáo nữa. Cứ như thể anh ta đã biến thành một con người khác, lạnh lùng và u ám quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Athena trên đài cao, hoàn toàn không còn hứng thú với những thứ xung quanh.
Vị Quan Phòng Vệ kia đến gần như "chuẩn giờ". Vì thế, ngay sau đó, bầu trời quảng trường bỗng nổ tung những chùm pháo hoa rực rỡ, ánh đèn đủ màu bắt đầu nhấp nháy trên đầu đám đông.
Athena trên đài cao giơ tay, hô hào đầy nhiệt huyết: "Đã đến giờ! Khoảnh khắc được mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng tất cả các vị đã tham gia 'Thử thách Hệ Mặt Trời' lần thứ 16! Vỗ tay đâu rồi?"
Mọi âm thanh ở quảng trường đều im lặng, chỉ có tiếng vang của riêng Athena.
Rõ ràng cô ta không cần sự tương tác thật sự, mà tiếp tục nói: "Sau đây, xin mời các nữ thần chiến thắng của tôi đến để phát huy hiệu lực. Mong các bạn đều có thể giành chiến thắng trong cuộc thi!"
Theo thần thoại Hy Lạp cổ đại, nữ thần chiến thắng sẽ phù hộ cho các dũng sĩ giành được vinh quang. Lộ Hoài Tinh nhìn thấy sau những cột đá ở quảng trường, một đám phụ nữ có cánh trắng vỗ vẫy bay ra, anh ta cười lạnh.
Cái "tháp chó" này đúng là nghiên cứu văn hóa lịch sử nhân loại rất kỹ.
Các nữ thần chiến thắng dán một biểu tượng lên ngực mỗi người chơi. Lộ Hoài Tinh thử gỡ ra, nhưng không được. Biểu tượng đó là hình Hệ Mặt Trời được vẽ đơn giản, trông như bị xé ra từ một cuốn sách thiếu nhi nào đó. Ngoài ra không có gì, cũng không có số thứ tự. Không biết đó là bảng hiệu gì.
"Được rồi! 36 người mới, đã sẵn sàng để khởi động chưa?" Athena hò reo, với phong cách giống hệt người dẫn chương trình tuyển chọn phù phiếm: "Vòng sơ loại, bắt đầu!"
Ba mươi sáu tia sáng theo tiếng hò reo của Athena giáng xuống, giống như đèn pha. Những người bị chiếu vào trước mắt một màu trắng xóa, ngay giây sau đã không còn ở quảng trường khu chờ nữa.
Phản ứng đầu tiên của tất cả người chơi đều là: "Khởi động cái con khỉ khô, lạnh chết bà đi được!"
Một cơn gió lạnh ập vào mặt. Bão tuyết gào thét, tất cả mọi người trong chốc lát đã bị thổi thành "lông trắng".
"Mẹ nó... mẹ nó..." La Tiểu Bắc bị một luồng gió lùa vào cổ áo, lạnh đến run rẩy: "Quan... Quan Phòng Vệ, không... không cùng chúng ta khởi động... Ở... ở một điểm khởi đầu mới!"
Gió tuyết gào thét điên cuồng, bầu trời là một mảng mây đen xám xịt, nhìn từ xa như khuôn mặt của một con quái vật ẩn mình. Lộ Hoài Tinh xoa xoa đầu ngón tay cứng đờ. Cậu ta ước tính nhiệt độ cơ thể ít nhất là âm 40 độ C. Nếu không chống lạnh được, chỉ vài phút là sẽ mất đi tri giác.
Vừa ngẩng đầu lên, xung quanh là một mảng trắng xóa, chỉ có anh ta và La Tiểu Bắc, ngay cả một dấu chân thừa cũng không có.
"Không căng thẳng, không căng thẳng..." La Tiểu Bắc lầm bầm bên cạnh anh ta: "Vòng đầu chỉ là sinh tồn cực hạn, không phải chế độ tiêu diệt. Thế nên, ở gần điểm bắt đầu sẽ có các gói tiếp viện..."
Cậu ta đứng tại chỗ lạnh đến run rẩy như sắp rụng rời. Còn Lộ Hoài Tinh vẫn xách theo cái chai nước đường rỗng, mặt trắng bệch hơn cả tuyết. Anh ta nhìn quanh, nhanh nhạy phát hiện một góc vật thể màu đen dưới tuyết. Anh ta sải bước đi tới, dùng hết sức đá một cú, vất vả lắm mới đá ra được một cái ba lô leo núi.
"Gói tiếp viện!" La Tiểu Bắc reo lên một tiếng, lao tới, vùi đầu vào lục ba lô. Cậu ta lấy ra hai bộ quần áo chống lạnh có thể tự thổi phồng, lập tức đưa cho Lộ Hoài Tinh một bộ. Đồng thời, cậu ta chân thành khen ngợi: "Lộ ca, anh bình tĩnh thật đấy, anh vừa mới tỉnh lại thôi mà! Bây giờ ở trường học đều có môn học bắt buộc về Quang Tháp, dạy cách nâng cao tỉ lệ sống sót khi được chọn. Tôi còn đạt điểm tuyệt đối nữa, thế mà vừa vào đã căng thẳng quên hết mọi thứ rồi."
Quần áo chống lạnh được chôn cách đó hơn 10 mét dưới một đống tuyết, rất dễ tìm. Nhưng đúng là có quá nhiều người đã lãng phí vài phút quý giá vì căng thẳng và sợ hãi. Họ không kịp chờ cuộc thi chính thức bắt đầu đã đông cứng thành những bức tượng băng.
-- Nhưng một người như La Tiểu Bắc vẫn có thể hò reo như vậy, có lẽ là do tâm lý vô cùng vững vàng trong những tình huống cực đoan.
Lộ Hoài Tinh nhận lấy quần áo, không nói một lời.
Thấy anh ta không phản hồi, La Tiểu Bắc vẫn nhiệt tình không giảm. Cậu ta nhanh chóng mặc xong cho mình rồi chủ động giúp anh ta cài nút: "Đi nào, cuộc thi còn chưa thông báo điều kiện thắng lợi, còn vài phút nữa là chính thức mở màn. Chúng ta tranh thủ hội hợp với Quan Phòng Vệ. Vừa rồi tôi đã quét thông tin của Quan Phòng Vệ. À, anh chưa biết phải không? Mỗi Quan Phòng Vệ đều có một mã vạch trên người. Dùng điện thoại hoặc máy tính thông minh quét mã vạch đó, có thể tra cứu thông tin công khai của họ để đề phòng có tội phạm giả mạo."
Nói rồi, La Tiểu Bắc hiển thị thông tin cơ bản của vị Quan Phòng Vệ kia:
[Chính phủ liên hợp Trái Đất --- Quân đoàn Phòng vệ Thái Dương]
Họ tên: Phó Trọng Minh
Tuổi tác: 28
Mã số: 0712-S666
Sở trường: Toàn diện
Tổng hợp cấp bậc: B
La Tiểu Bắc lại một lần nữa hưng phấn hò reo: "Quan Phòng Vệ cấp B đấy! Hơn nữa mã số của anh ấy cũng rất may mắn!"
"Chỉ là B." Lộ Hoài Tinh "băng giá" cuối cùng cũng mở miệng.
"Cấp B là một đại lão rồi! Gặp được cấp E thấp nhất đã đủ may mắn lắm rồi. Chưa từng có ai gặp Quan Phòng Vệ cấp A trong cuộc thi, còn cấp S thì mẹ nó là động vật quý hiếm, toàn cầu chỉ có năm người. Thân phận không được công khai. Có lẽ được chọn vào cuộc thi mà còn gặp được họ thì cũng giống như trúng số độc đắc vậy."
"Thì ra trên cấp A còn có cấp S." Khóe môi tái nhợt của chàng trai nhếch lên một nụ cười châm biếm không chút ấm áp: "Vậy nên, cái vị đồng chí cấp B mà cậu nói, chỉ là một đại lão hạng ba thôi."