Ngọn lửa trong lò dược bập bùng cháy đỏ, ánh sáng hắt lên gương mặt Tô Mạn. Đôi mắt nàng phản chiếu ánh lửa, sâu thẳm và kiên định đến lạ.

Căn phòng im lặng khác thường, chỉ còn tiếng sôi lục bục của nồi thuốc. Không ai rời mắt khỏi nàng, kể cả Định Vương đang khoanh tay đứng bên, ánh mắt lạnh như lưỡi dao.

Trương quản sự vẫn đứng gần đó, miệng khẽ nhếch, như chỉ chờ Tô Mạn sơ sẩy một chút để vạch tội ngay lập tức. Xuân Hồng thì không ngừng thì thầm với đám thị nữ, đôi mắt lóe lên ánh vui mừng độc ác, như thể đã nhìn thấy cảnh Tô Mạn chết không toàn thây.

Nhưng Tô Mạn vẫn bình thản, từng động tác sắc thuốc chậm rãi, ổn định như đã khắc sâu trong ký ức. Lửa trong lò được nàng điều chỉnh vừa vặn, tay cầm muôi gỗ khuấy đều, không nhanh không chậm, tựa như đã làm điều này trăm ngàn lần.

Nàng biết, chỉ cần lộ ra một chút luống cuống, tất cả sẽ lập tức lao đến xé nát mình.

Một canh giờ trôi qua.

Thuốc được dâng lên, hương dược thảo nồng đậm lan tỏa khắp phòng. Tô Mạn tự tay múc ra chén, không chờ ai kiểm tra, nâng lên trước mặt tất cả rồi uống một ngụm.

Chất đắng lan xuống cổ họng, vị nóng ấm tràn vào dạ dày. Nàng đặt chén xuống, giọng điềm nhiên:

> “Mọi người có thể kiểm tra. Trong thuốc này không hề có phụ tử.”

 

Trương quản sự tiến lại gần, mở gói dược liệu còn lại ra kiểm tra. Quả nhiên, không tìm thấy chút dấu vết nào của phụ tử.

Căn phòng chợt ồ lên, mọi ánh mắt dồn về phía Xuân Hồng.

Khuôn mặt thị nữ kia trắng bệch, mím chặt môi. Nàng ta vội vàng quỳ xuống, run rẩy:

> “Nô tỳ… nô tỳ không biết tại sao lại xuất hiện phụ tử. Có lẽ là… là người trong phòng thuốc nhầm lẫn…”

 

Lời ngụy biện lộ liễu, chẳng ai tin. Nhưng lúc này, khi chưa có bằng chứng, cũng không ai dám kết luận thẳng.

Tô Mạn cười nhạt, bước lại gần Xuân Hồng, hơi thở nàng như có như không thoảng qua, giọng nói nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe rõ:

> “Thật kỳ lạ. Nếu có người trong phòng thuốc nhầm lẫn, sao phụ tử lại chỉ xuất hiện đúng trong khay dược liệu ta dùng, mà không phải bất kỳ ai khác?”

 

Xuân Hồng nghẹn lời, mặt trắng bệch, toàn thân run lên.

Trong lúc ấy, Tô Uyển – vốn luôn ngồi im lặng – bỗng lên tiếng, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng:

> “Trắc phi, bản phi… tin ngươi.”

 

Câu nói như tiếng chuông vang lên giữa tĩnh lặng, khiến cả phòng ngạc nhiên.

Ánh mắt Tô Mạn thoáng mềm lại. Dù chỉ một chút thôi, nhưng niềm tin ấy giống như bàn tay kéo nàng khỏi vực sâu.

Nhưng ngay khi bầu không khí đang dịu xuống, giọng nói trầm thấp của Định Vương vang lên.

> “Tin ngươi? Hừ…”

 

Hắn bước lên một bước, thân hình cao lớn phủ bóng xuống Tô Mạn, ánh mắt tối sầm, lạnh như băng.

> “Ngươi có thể sắc lại thuốc trước mặt mọi người, chứng minh được hôm nay trong toa không có phụ tử. Nhưng làm sao chứng minh rằng ban đầu ngươi không hề động tay động chân?”

 

Tô Mạn ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sâu không thấy đáy kia. Trong đôi mắt ấy, nàng chỉ thấy sự khinh miệt, cảnh giác, và một chút tò mò nguy hiểm.

Tim nàng đập mạnh, nhưng giọng nói vẫn bình thản:

> “Thần thiếp không có cách chứng minh… ngoài một mạng này. Nếu Vương gia không tin, có thể giết ta ngay tại đây.”

 

Không khí như đông cứng.

Trương quản sự kinh hãi, vội cúi đầu. Đám thị nữ há hốc miệng, không ai ngờ Tô Mạn lại dám thẳng thắn đến thế.

Trong một khắc, ngay cả Định Vương cũng thoáng bất ngờ. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo mà kiên định kia, như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong lòng nàng.

Rồi, hắn bật cười lạnh, một nụ cười khiến sống lưng mọi người run rẩy.

> “Tốt. Ngươi gan lắm.”

 

Hắn quay người, phất tay áo:

> “Nhưng nhớ kỹ cho ta. Từ nay, từng lời ngươi nói, từng việc ngươi làm, ta đều nhìn thấy cả. Nếu còn một lần khiến bổn vương nghi ngờ—”

 

Hắn dừng lại, ngoái đầu, đôi mắt đen thẫm lóe lên ánh sát khí:

> “Ngươi sẽ không còn cơ hội sống sót.”

 

Dứt lời, hắn sải bước rời đi, bóng lưng cao ngạo và lạnh lùng khuất dần ngoài cửa.

Trong phòng, tất cả đều nín thở.

Tô Mạn đứng yên, hai bàn tay siết chặt trong tay áo, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Thoát được một kiếp… nhưng ta vẫn đang ở trên miệng cọp. Trạm Lẫm, ngươi muốn xem ta diễn ư? Vậy ta sẽ cho ngươi một vở kịch dài, đến khi chính ngươi không còn phân biệt nổi thật giả nữa.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, một nụ cười vừa lạnh lẽo vừa kiêu hãnh hiện lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play