Trong gian phòng hương trầm nhàn nhạt, không khí vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Trương quản sự cầm tờ toa thuốc Tô Mạn vừa kê, ánh mắt sắc bén quét qua từng dòng chữ, gương mặt vốn nghiêm nghị càng thêm lạnh lùng.
> “Toa thuốc này thoạt nhìn… không sai. Nhưng bổn quản sự không thể chỉ nghe lời ngươi, phải tận mắt kiểm nghiệm mới được.”
Hắn vỗ tay, ra hiệu. Một lát sau, hai thị nữ hầu thuốc khiêng khay gỗ tiến vào, bên trên đặt đủ các vị dược liệu được ghi trong toa.
Mùi dược thảo thoang thoảng lan ra khắp phòng.
Tô Mạn nhìn lướt qua, bỗng trái tim khựng lại.
Trong số đó… có một vị dược liệu màu đen sẫm, tỏa mùi hắc hắc nồng nặc – Phụ tử.
Ánh mắt cô lập tức co rút.
Không đúng! Rõ ràng trong toa thuốc ta không hề kê phụ tử! Loại này nếu sơ sẩy về liều lượng, sẽ biến thành kịch độc, huống chi thân thể yếu ớt của Tô Uyển, chỉ cần uống nhầm… hậu quả khôn lường.
Một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tim đập thình thịch.
Có kẻ đã động tay tráo đổi!
Trương quản sự nhấc miếng phụ tử lên, giọng nghiêm khắc:
> “Tô trắc phi, đây là thứ ngươi chọn sao? Nếu Vương phi dùng phải mà gặp chuyện, ngươi có gánh nổi không?”
Cả gian phòng ồ lên.
Các ma ma, thị nữ vốn căm ghét Tô Mạn liền xì xào, ánh mắt nhìn cô đầy khinh miệt:
Đúng là bản tính khó dời, bên ngoài giả vờ hối cải, bên trong lại muốn hại Vương phi.
Tô Mạn cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nhưng cô nhanh chóng ép mình trấn định. Nếu lúc này luống cuống, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, giọng kiên định:
> “Thần thiếp xin thề, trong toa thuốc ta kê tuyệt không có phụ tử. Có người đã cố tình hãm hại thần thiếp.”
Trong phòng dậy lên tiếng bàn tán.
Xuân Hồng, thị nữ thân cận nhất bên cạnh Vương phi, lập tức đứng ra, giọng sắc lẻm:
> “Ngụy biện! Ai trong phủ này chẳng biết Tô trắc phi tâm tư hiểm độc, hôm nay lại giả bộ khóc lóc xin tha, giờ còn dám đổ vạ cho người khác. Hừ, chó không đổi thói ăn phân!”
Câu nói chua cay khiến các thị nữ cười khúc khích, nhiều người gật gù tán đồng. Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Mạn như nhìn kẻ lừa lọc bị bóc trần.
Sắc mặt Tô Uyển thoáng biến đổi, hàng lông mày khẽ chau lại. Nàng nhìn Tô Mạn, trong đáy mắt hiện lên chút dao động – không biết nên tin hay không.
Tô Mạn nghiến chặt răng, ép bản thân giữ bình tĩnh.
Nếu bây giờ mình sụp đổ, coi như đường sống duy nhất cũng chấm dứt.
Cô hít sâu một hơi, rồi đột ngột cầm chén thuốc còn nóng, giọng dõng dạc:
> “Nếu mọi người không tin, thần thiếp sẽ uống trước! Nếu sau ba ngày thần thiếp vẫn bình an vô sự, khi ấy xin Vương phi hãy dùng. Nếu có chuyện gì… thần thiếp nguyện lấy mạng đền.”
Lời vừa thốt ra, không gian như đông cứng.
Xuân Hồng thoáng sững người, không ngờ cô dám làm đến mức này. Mấy ma ma cũng châu mày, bàn tán nhỏ to.
Tô Uyển mở to đôi mắt, trong đó ánh lên tia kinh ngạc. Nàng yếu ớt nhưng giọng nói rõ ràng:
> “Nếu ngươi đã nói vậy… bản phi sẽ tin ngươi một lần.”
Một câu nói, nhẹ nhàng nhưng lại như xé toang bức màn thành kiến vốn bao phủ bấy lâu.
Ngay khi bầu không khí vừa dịu đi đôi chút, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, nặng nề như đạp thẳng vào lòng người.
Tiếng hô:
> “Vương gia giá đáo!”
Trong nháy mắt, tất cả đều quỳ rạp xuống.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa. Áo choàng đen thêu bạc, khí thế lạnh lẽo ngút trời, ánh mắt sâu như vực tối quét một vòng qua căn phòng.
Định Vương – Trạm Lẫm.
Giọng hắn trầm thấp, mỗi chữ nặng tựa búa giáng:
> “Chuyện gì ở đây?”
Trương quản sự lập tức tiến lên, bẩm lại toàn bộ sự việc, sau đó dâng toa thuốc và dược liệu lên.
Trạm Lẫm đưa mắt nhìn qua, khi trông thấy phụ tử, ánh sáng trong đôi mắt thâm trầm thoáng u ám. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy Tô Mạn, lạnh lùng:
> “Ngươi nói… có kẻ hãm hại? Vậy ngươi có bằng chứng gì?”
Không khí như đông cứng lại.
Tô Mạn cảm nhận rõ từng sợi lông tơ trên gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nhưng cô biết, đây là khoảnh khắc quyết định.
Cô chậm rãi đặt chén thuốc xuống, thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng Định Vương, giọng dõng dạc:
> “Nếu Vương gia cho phép, thần thiếp sẽ tìm ra kẻ đứng sau. Nhưng trước hết… xin để thần thiếp sắc lại thuốc ngay tại đây, trước mặt mọi người. Nếu trong đó còn xuất hiện phụ tử, thần thiếp nguyện chết ngay tại chỗ.”
Lời nói kiên quyết, ánh mắt rực sáng, không hề có lấy một tia do dự.
Cả căn phòng bàng hoàng.
Ánh mắt Trạm Lẫm sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, mang theo vẻ khinh miệt lẫn tò mò:
> “Được… bổn vương sẽ chờ xem… ngươi có thể diễn đến mức nào.”