Sau chuyện trong phòng thuốc, bầu không khí trong phủ Định Vương thay đổi hẳn. Tin đồn lan nhanh như cỏ dại mùa hạ: Tô trắc phi hại Vương phi không thành, suýt chút nữa bị xử tội. Người thì nói nàng đã may mắn thoát chết, kẻ lại thì thầm rằng Định Vương chỉ đang kéo dài thời gian để tìm thêm chứng cứ.

Dù thật hay giả, một điều không thể phủ nhận: người người trong phủ đều nhìn nàng bằng ánh mắt dè chừng, ghét bỏ.

Định Vương không đính chính, cũng chẳng tuyên bố nàng vô tội. Hắn chỉ lạnh lùng ra lệnh:

> “Từ nay, mọi hành động của Tô trắc phi đều có người giám sát. Không được bỏ sót nửa bước.”

 

Chỉ một câu, giống như xiềng xích vô hình tròng vào cổ nàng.

 

Hôm sau, Tô Mạn vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy một nam nhân cao lớn đứng đó.

Hắn mặc y phục đen gọn gàng, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo như băng, sống lưng thẳng tắp như cây tùng giữa trời đông.

Hắn tự báo tên: “Lâm Nhất.”

Sau đó, chẳng nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng đi theo nàng.

Tô Mạn nhíu mày. Đi đâu cũng có người theo như cái bóng, ai chịu nổi?

Nàng thử rẽ sang hoa viên ngắm hoa, hắn theo.

Nàng xuống nhà bếp xem đầu bếp hầm canh, hắn cũng theo.

Đến khi nàng quay về phòng thay y phục, hắn vẫn đứng cách cửa vài bước, lặng lẽ như pho tượng.

Đến mức này, Tô Mạn không chịu nổi nữa.

> “Này!” – nàng chống nạnh, xoay người lại – “Ngươi đi theo ta làm gì? Định Vương nuôi ngươi để làm tảng đá chắn đường chắc?”

 

Lâm Nhất vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, đáp ngắn gọn:

> “Thuộc hạ phụng mệnh Vương gia.”

 

Tô Mạn cười khẩy:

> “Phụng mệnh? Thế ngươi định cả lúc ta đi ngủ cũng đứng ngoài cửa canh sao? Hay ngay cả lúc ta tắm rửa cũng muốn rình cho đủ?”

 

Lời vừa thốt ra, nàng chợt nhận ra có gì đó không ổn, mặt hơi đỏ lên. Nhưng Lâm Nhất lại chẳng mảy may dao động, thậm chí còn bình thản đáp:

> “Nếu Vương gia có lệnh, thuộc hạ sẽ làm.”

 

“...”

Tô Mạn nghẹn chết!

Nàng thầm rủa trong lòng: Tên này đúng là gỗ đá, chẳng biết xấu hổ hay sao?!

 

Nhưng sau phút tức giận, Tô Mạn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nàng hiểu rõ, Định Vương không giết nàng ngay, mà chọn cách này – rõ ràng là muốn bóp nghẹt từng hơi thở, từng hành động, khiến nàng không thể làm gì khác ngoài lộ ra sơ hở.

Ngươi muốn xem trò kịch sao, Trạm Lẫm? Được, vậy ta sẽ cho ngươi xem. Không những xem, mà còn xem đến mức ngươi không thể phân biệt thật giả.

Thế là, Tô Mạn bắt đầu thay đổi.

Khi đi dạo hoa viên, nàng cúi xuống chăm sóc từng gốc mẫu đơn, bàn tay dịu dàng đến mức khiến bọn nha hoàn nhìn mà choáng váng.

Khi xuống bếp, nàng cẩn thận hỏi đầu bếp cách nêm gia vị, thậm chí còn tự tay nếm thử.

Đôi lúc, nàng còn lẳng lặng ngồi bên thư phòng, lật vài quyển sách thuốc, giả bộ nghiền ngẫm.

Mọi hành động đều diễn ra trước mặt Lâm Nhất. Hắn vốn chỉ ghi chép như máy, nhưng dần dần cũng thoáng lộ ra vẻ khó hiểu: nữ nhân này… thật sự thay đổi ư?

Tin đồn nhanh chóng lan ra khắp phủ.

> “Nghe nói Tô trắc phi giờ ngày nào cũng xuống bếp nấu ăn?”

“Thật sao? Trước kia nàng ta còn sai nha hoàn bưng nước cũng chẳng thèm động tay.”

“Biết đâu là giả vờ? Nhưng giả vờ cũng đâu cần kiên nhẫn đến thế…”

 

 

---

Báo cáo lên Vương gia

Tin tức cuối cùng cũng truyền đến tai Định Vương.

Trong thư phòng, Trạm Lẫm dựa lưng vào ghế, lắng nghe Lâm Nhất đọc từng hành động của Tô Mạn trong ngày.

> “Sáng, đi hoa viên, chăm sóc mẫu đơn.

Trưa, xuống bếp, hỏi công thức nấu canh.

Chiều, đọc y thư.”

 

Giọng hắn trầm đều, chẳng thêm bớt cảm xúc nào.

Trạm Lẫm khẽ nhếch môi. Ánh mắt hắn tối lại, không rõ là cười nhạt hay thật sự hứng thú.

> “Hối cải ư? Hay là lại giở trò giả vờ?”

 

Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, từng tiếng vang như nhịp trống.

Một lát sau, hắn thấp giọng cười, nụ cười lạnh lẽo mà nguy hiểm:

> “Nữ nhân này… càng ngày càng thú vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play