Ầm ——

Tiếng quát giận dữ vang vọng trong đại sảnh, khiến tim gan người ta run rẩy.

> “Tô Mạn! Ngươi dám ức hiếp Vương phi của bổn vương? Hôm nay ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

 

Cơn đau nhói buốt đầu óc khiến Tô Mạn choàng tỉnh. Cô mở mắt ra, cảnh tượng xa hoa đến lóa mắt ập vào tầm nhìn: trần nhà chạm trổ vàng son, đèn lồng đỏ rực, thị vệ xếp hàng hai bên, mà trước mặt — một nam nhân cao lớn trong cẩm bào tím sẫm, đôi mắt lạnh lùng tựa hàn băng, đang nhìn cô chằm chằm.

Trạm Lẫm.

Định Vương trong tiểu thuyết.

Nam chính bá đạo, tàn nhẫn, khét tiếng trên sa trường.

Trong khoảnh khắc, đầu óc Tô Mạn choáng váng. Chẳng phải cô vừa ngồi trong thư viện đại học, vì thức trắng đọc tiểu thuyết mà gục xuống bàn hay sao? Sao giờ lại…

Một luồng ký ức xa lạ như thủy triều tràn vào.

— Cô đã xuyên không.

— Không những vậy, còn xuyên đúng vào nhân vật Tô Mạn — nữ phụ ác độc trong quyển truyện mình vừa đọc đêm qua.

Trong truyện, ác nữ Tô Mạn vì ghen tỵ với Vương phi hiền lành mà mấy lần mưu hại, kết cục bị Định Vương hận đến tận xương tủy, phế truất thân phận, giam vào lãnh cung, chết thảm không ai thương xót.

Trái tim Tô Mạn run rẩy:

Xuyên gì không xuyên, lại xuyên vào kẻ xui xẻo nhất thiên hạ thế này…

Chưa kịp hoàn hồn, giọng lạnh băng của Định Vương đã vang lên:

> “Kéo xuống, đánh hai mươi đại bản!”

 

Thị vệ đồng loạt tiến lên.

Tô Mạn tái mét mặt. Hai mươi đại bản! Đánh xuống không chết cũng tàn!

Không được! Chưa gì đã toi mạng thế này thì thảm quá!

Trong đầu cô cấp tốc vận chuyển, ép bản thân phải nghĩ ra cách thoát thân. Cô vội nhào xuống, quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt rưng rưng, giọng run run nhưng đầy quyết liệt:

> “Vương gia, nếu ngài muốn đánh, thần thiếp tuyệt không dám oán trách. Chỉ xin ngài cho thiếp một cơ hội… lập công chuộc tội. Nếu thiếp thất hứa, nguyện chịu chết không lời oán thán.”

 

Cả sảnh lập tức rúng động.

Tô Mạn trong trí nhớ vốn kiêu căng, ngạo mạn, chẳng bao giờ chịu cúi đầu trước ai. Sao hôm nay lại khóc lóc cầu xin?

Định Vương híp mắt, lạnh lùng quan sát. Trong đáy mắt như lóe lên một tia hứng thú.

> “Lập công chuộc tội? Hừ… Ngươi có tư cách gì?”

 

Tô Mạn siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay. Cô nuốt nước bọt, cắn môi đến bật máu, giọng đầy kiên định:

> “Thần thiếp từng đọc y thư, biết chút ít về y thuật. Nghe nói Vương phi thân thể yếu ớt, thần thiếp nguyện được hầu hạ bên cạnh, chăm sóc sức khỏe cho người. Nếu không làm được, thần thiếp nguyện chịu hình phạt gấp đôi.”

 

Lời vừa thốt ra, cả đại sảnh xôn xao.

Một ác nữ chuyên chèn ép Vương phi, nay lại tự nguyện chăm sóc nàng? Đây chẳng phải chuyện nực cười sao?

Định Vương cười nhạt, giọng khinh miệt nhưng ánh mắt thoáng dao động:

> “Ngươi mà cũng biết y thuật? Tốt thôi. Nếu Vương phi vì ngươi mà thân thể suy nhược thêm, bổn vương sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”

 

Tô Mạn dập đầu, giọng run run:

> “Thần thiếp tuân mệnh.”

 

Trong lòng cô thầm thở phào: Thoát chết rồi… nhưng từ đây mới là bắt đầu thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play