Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa hửng sáng, Tô Mạn đã đích thân xuống phòng thuốc trong phủ. Nhờ trí nhớ kiếp trước cộng với ít kiến thức y học đọc được, cô chọn vài vị thuốc ôn bổ đơn giản, phối thành toa thang dược nhẹ nhàng cho Tô Uyển.

Cô dặn dò kỹ càng:

> “Chỉ cần uống đều trong ba ngày, sẽ thấy khí huyết ấm dần, ít hoa mắt hơn. Dược liệu này ôn hòa, hoàn toàn không có hại.”

 

Tô Uyển gật khẽ, khóe môi khẽ cong, như thể lần đầu nhìn thấy một Tô Mạn khác.

Nhưng khi thuốc vừa được sắc xong, một thị nữ trong phòng Vương phi – tên Xuân Hồng – bất ngờ cau mày, giọng chua chát:

> “Tiểu thư, thuốc này do Tô trắc phi chuẩn bị, liệu có an toàn không? Nếu lỡ trong đó có độc thì sao?”

 

Câu nói lập tức khiến bầu không khí căng thẳng.

Mấy ma ma đứng bên cũng phụ họa:

> “Đúng vậy, trắc phi từng đối nghịch với Vương phi, nay lại dâng thuốc… khó tránh người ta nghi ngờ.”

 

Tim Tô Mạn khựng lại, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh. Cô mỉm cười, thong thả nhấp một ngụm từ chén thuốc nóng hổi, rồi quay sang nhìn mọi người:

> “Nếu đã nghi ngờ, thần thiếp sẽ uống trước. Nếu sau ba ngày thần thiếp vẫn bình an vô sự, mọi người có thể yên tâm cho Vương phi dùng.”

 

Cả phòng lặng ngắt.

Xuân Hồng thoáng sững sờ, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.

Tô Uyển ngạc nhiên nhìn Tô Mạn, đôi mắt vốn dè chừng nay dần dịu lại. Nàng khẽ cười:

> “Nếu đã vậy… bản phi tin ngươi.”

 

Một câu nói, giống như một nhát dao cắt đứt bức tường ngăn cách.

Song khi ai nấy đều tưởng chuyện đã yên, Xuân Hồng lại lén chạy đi bẩm báo. Chẳng bao lâu sau, một nam tử trẻ tuổi bước vào – chính là Trương quản sự, thân tín của Định Vương.

Ánh mắt hắn sắc bén, giọng khinh khỉnh:

> “Trắc phi nương nương, Vương gia nghe tin ngươi tự tiện kê thuốc, sai ta tới kiểm tra. Nếu có sai sót, ngươi tự gánh hậu quả.”

 

Hắn đưa tay cầm lấy toa thuốc, ánh mắt như lưỡi dao.

Tô Mạn thầm nguyền rủa: Quả nhiên Trạm Lẫm không dễ tin người, hắn còn sai người đến thử mình.

Đứng trước ánh nhìn soi mói, cô hít sâu, mỉm cười bình thản:

> “Nếu quản sự phát hiện dược liệu sai, thần thiếp sẵn sàng nhận phạt. Nhưng nếu không sai… mong quản sự cũng chuyển lời đến Vương gia: thần thiếp chỉ muốn tận tâm vì Vương phi.”

 

Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Trương quản sự.

Hắn cau mày, ánh nhìn lóe lên sự nghi hoặc…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play