Phủ Định Vương, nội viện.

Phòng ngủ của Vương phi được bài trí tao nhã, hương trầm thoang thoảng. Trên giường gấm, một nữ tử gầy gò đang tựa vào gối mềm, gương mặt trắng bệch, ngũ quan thanh tú, đôi mắt trong trẻo nhưng mỏi mệt.

Đây chính là Tô Uyển – Vương phi, cũng là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết kia.

Tô Mạn vừa bước vào, bầu không khí lập tức thay đổi. Các thị nữ đều cảnh giác, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Ai ai cũng biết, ác nữ Tô Mạn trước nay hay ức hiếp Vương phi. Nay tự dưng được đưa tới hầu hạ, có khác nào sói vào chuồng thỏ?

Tô Mạn khẽ hít sâu, ép mình nuốt xuống sự bồn chồn. Cô chậm rãi hành lễ, giọng điệu mềm mỏng chưa từng có:

> “Thần thiếp thỉnh an Vương phi. Từ nay được hầu hạ bên cạnh người, mong Vương phi đừng chê.”

 

Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Các ma ma, thị nữ trợn mắt nhìn nhau: đây có còn là Tô Mạn kiêu căng, hống hách mà họ từng biết?

Tô Uyển hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền giấu đi. Nàng mỉm cười nhạt, giọng yếu ớt:

> “Bản phi thân thể không tiện, không muốn thêm phiền phức. Ngươi… lui ra đi.”

 

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa ý khước từ rõ ràng.

Tô Mạn nhíu mày, trong lòng than thầm: Không được, nếu bị đẩy ra ngoài, chẳng phải mình sớm muộn gì cũng chết thảm theo nguyên tác sao?

Cô bèn nắm lấy cơ hội, nhẹ nhàng tiến lên một bước, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ chân thành:

> “Thần thiếp thật lòng muốn bù đắp lỗi lầm trước kia. Xin Vương phi cho phép thần thiếp thử bắt mạch. Thần thiếp từng đọc qua y thư, biết được đôi chút, nếu vô ích thì coi như chưa từng nói.”

 

Cả phòng rúng động. Một ác nữ giỏi gây chuyện, nay lại nói mình biết y thuật?

Tô Uyển thoáng sững sờ. Đôi mắt dịu dàng dao động một chút, rồi khẽ gật:

> “Được, ngươi thử đi.”

 

Tô Mạn lập tức mừng thầm, khéo léo ngồi xuống cạnh giường, đưa tay bắt mạch. Cổ tay nữ chính mảnh mai đến mức khiến lòng người thương tiếc. Mạch tượng yếu ớt, khí huyết hư nhược, quả nhiên đúng như trong truyện miêu tả.

Cô buông tay, giọng chậm rãi:

> “Vương phi cơ thể hư hàn, khí huyết suy yếu. Nếu dùng dược liệu ôn bổ phối hợp với ẩm thực điều dưỡng, chắc chắn sẽ cải thiện. Ngày mai thần thiếp sẽ kê vài vị thuốc dễ tìm, hoàn toàn vô hại. Nếu không hiệu quả, thần thiếp lập tức dừng lại.”

 

Trong mắt Tô Uyển thoáng qua một tia ngạc nhiên. Nàng vốn nghĩ Tô Mạn chỉ giả vờ, nhưng thái độ cẩn trọng này… hình như thật sự khác lạ.

Các thị nữ trong phòng nhìn nhau, sự căm ghét cũng giảm đi đôi phần, nhưng vẫn dè chừng.

Đúng lúc không khí đang dần dịu xuống, giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên ngoài cửa:

> “Ồ? Bổn vương không ngờ, Tô Mạn mà cũng biết y thuật?”

 

Tiếng bước chân trầm ổn tiến lại.

Định Vương Trạm Lẫm bước vào, ánh mắt sâu thẳm như vực tối, quét qua toàn bộ cảnh tượng.

Hắn dừng lại trước giường, đôi con ngươi khóa chặt lấy Tô Mạn, như muốn nhìn xuyên thấu trái tim cô.

Trong giây lát, sống lưng Tô Mạn lạnh toát.

Chết rồi, màn kịch mình bày ra… hắn có tin không đây?

Ánh mắt Định Vương lạnh băng như lưỡi dao đặt ngay cổ, khiến Tô Mạn suýt run rẩy. Cô cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại thầm gào thét:

Đừng nhìn nữa! Ta chỉ là dân thường xuyên qua thôi, chứ không phải gian tế đâu mà nhìn thấu tim gan người ta vậy chứ!

Trạm Lẫm bước chậm rãi vào phòng, mỗi bước như dẫm vào ngực Tô Mạn. Hắn đứng ngay bên giường, trầm giọng:

> “Ngươi vừa nói gì?”

 

Tô Mạn ngẩng mặt, giả vờ rụt rè nhưng giọng chắc nịch:

> “Thần thiếp nói… Vương phi thân thể hư hàn, có thể dùng dược liệu ôn bổ để điều dưỡng. Nếu không hợp, thần thiếp nguyện chịu phạt.”

 

Một thoáng yên lặng bao trùm.

Trong mắt Trạm Lẫm, ánh sáng tối tăm lướt qua, như thể hắn vừa nhìn thấy một điều gì thú vị. Hắn cười nhạt, nhưng tiếng cười chẳng hề ấm áp:

> “Hừ… Tô Mạn, ngươi từ khi nào lại biết quan tâm đến Vương phi?”

 

Tim Tô Mạn đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

> “Thần thiếp… muốn chuộc lại lỗi lầm trước kia. Vương phi hiền lương, đáng được trân trọng. Thần thiếp thật lòng muốn giúp người.”

 

Lời nói chân thành, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết không giống dối trá.

Trạm Lẫm nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, đến mức lưng Tô Mạn ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, hắn cất giọng trầm thấp:

> “Tốt. Vậy bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội… để ta xem ngươi có thể duy trì được bao lâu.”

 

Hắn phất tay áo, xoay người rời khỏi phòng.

Khi bóng dáng cao lớn khuất hẳn, Tô Mạn mới dám thở phào, suýt nữa gục ngã.

Hú hồn! Hắn không vạch trần, cũng không ra tay ngay. Nhưng ánh mắt đó… rõ ràng là đang cảnh cáo. Chắc chắn hắn sẽ còn theo dõi mình từng chút một.

Tô Uyển nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo sự thắc mắc khó che giấu:

> “Tô Mạn… ngươi thật sự đã thay đổi?”

 

Tô Mạn mím môi, cười nhạt, cúi người hành lễ:

> “Vương phi, người cứ xem thần thiếp như nha hoàn hầu hạ. Dù ngài tin hay không, thần thiếp nhất định sẽ chứng minh.”

 

Trong lòng cô, một quyết tâm chợt dâng lên:

Muốn sống sót ở thế giới này, mình phải diễn tròn vai. Không chỉ là diễn, mà còn phải sống tốt hơn nguyên bản!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play