CHƯƠNG 4: Bóng đêm hé mở
Màn hình laptop cũ tắt đi, trả lại cho căn phòng nhỏ sự yên tĩnh. Lâm Tịch Nguyên tựa người ra ghế, khẽ vươn vai. Ngón tay vẫn còn cảm giác tê tê vì gõ phím liên tục, nhưng đôi mắt cậu lại sáng rực – như thể vừa được nếm một chút ngọt ngào trong khởi đầu của ván cờ mới.
Đơn đầu tiên đã xong, tiền đã vào túi. Với cậu, chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng với người nhận, nó lại là một cú chấn động khó ngờ.
…..
Cùng lúc ấy, tại một văn phòng nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà kính lộng lẫy, ánh đèn trắng dịu hắt xuống bàn làm việc. Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trước màn hình rộng lớn, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ. Đôi mắt anh sắc bén, sống mũi cao, dáng vẻ trầm ổn như ngọn núi yên tĩnh nhưng ẩn giấu lửa cháy.
Tên hắn là Thẩm Dực An, ông chủ của Tập đoàn công nghệ D.A., một trong những công ty có tiếng trong ngành an ninh mạng. D.A. vốn nổi danh bởi đội ngũ kỹ sư tài giỏi, nhiều lần giành giải thưởng quốc tế, nhưng thời gian gần đây, họ lại liên tục gặp vấn đề.
Một hệ thống bảo mật quan trọng bị tấn công, khiến cổ đông và khách hàng mất lòng tin. Thẩm Dực An tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đang sốt ruột tìm cách vá lỗ hổng. Anh đã chi không ít tiền mời chuyên gia khắp nơi, thế nhưng kết quả chẳng mấy khả quan.
Hôm nay, vì ngẫu nhiên lướt qua diễn đàn ngầm, anh bắt gặp một bài đăng của tài khoản mới toanh – Nyx. Thoạt đầu, Thẩm Dực An chỉ nghĩ đây là kẻ non trẻ ảo tưởng. Thế nhưng không hiểu vì sao, dòng chữ ngắn gọn ấy lại khiến anh hơi khựng lại.
“Không nhận lệnh máu tanh, không làm việc cho tổ chức lớn…”
Khẩu khí đó không giống lính mới.
Nghĩ vậy, hắn quyết định bỏ ra một số tiền nhỏ, coi như thử vận may. Dù chỉ là đoạn tường lửa đơn giản, nhưng biết đâu có chút gợi ý. Với một người đang ở thế bí, ngay cả ánh sáng mờ cũng đáng để thử.
File được gửi đến nhanh chóng. Thẩm Dực An mở ra, để hệ thống test chạy thử. Ban đầu, hắhắn chỉ nheo mắt quan sát, nhưng chỉ sau vài phút, ánh mắt ấy dần trở nên nghiêm túc.
Các đường mã vận hành trơn tru, gọn gàng như lưỡi dao bén. Không hề có một dòng dư thừa nào, cũng chẳng có lỗ hổng tạm bợ. Chúng lồng ghép vào nhau, tạo thành mạng lưới đan chặt, giống như một bức tường thép di động, có thể tùy biến theo mỗi dạng xâm nhập khác nhau.
“Đây…”
Ngay cả hắn – người từng tiếp xúc với hàng loạt sản phẩm đỉnh cấp trên thị trường – cũng chưa từng thấy đoạn code nào hiệu quả đến mức này. Cái gọi là “tường lửa đơn giản” mà cậu ta bán cho anh, thực chất vượt xa mọi chuẩn mực hiện tại.
Thẩm Dực An thoáng sững người. Hắn gọi cấp dưới vào, đưa file cho họ kiểm tra.
“Dùng thử trong hệ thống phụ trợ. Chạy ba mô phỏng tấn công liên tục, cường độ cao.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Nửa giờ sau, nhóm kỹ sư công nghệ mặt mày tái mét, nhưng là vì phấn khích.
“Tổng giám đốc! Bức tường lửa này… quá mạnh. Chúng tôi đã thử dùng ba loại mã độc khác nhau, tất cả đều bị chặn lại chỉ trong vòng chưa đến một giây! Không chỉ vậy, nó còn có khả năng tự học, điều chỉnh lỗ hổng để vá ngay lập tức. Cấp độ này… thuộc dạng nghiên cứu bí mật chứ không phải sản phẩm công khai!”
Một người khác tiếp lời, giọng run run: “Chúng tôi chưa từng thấy ai viết code với cấu trúc như thế. Không giống bất kỳ trường phái nào hiện nay. Có thể nói… đây là kiệt tác.”
Phòng làm việc im lặng vài giây, chỉ còn tiếng thở gấp gáp vì hưng phấn.
Thẩm Dực An khoanh tay, mắt khẽ nheo lại. Trong lòng anh dậy lên một cảm xúc khó tả – vừa kinh ngạc, vừa tò mò.
Một tài khoản mới, không thông tin, không danh tiếng, vậy mà có thể tung ra đoạn mã thế này. Rốt cuộc, Nyx là ai?
Hắn nhấp vào bài đăng trên diễn đàn, nhìn mấy dòng ngắn ngủi kia thêm lần nữa. Thật sự chẳng có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là quá sơ sài. Nhưng chính sự đơn giản đó lại mang khí thế của một kẻ đứng trên cao, không cần nhiều lời.
Một lúc sau, Thẩm Dực An bật cười, thấp giọng nói: “Thú vị thật…”
Hắn không kìm được, mở khung đánh giá dưới bài viết. Ngón tay gõ xuống bàn phím, để lại một dòng bình luận công khai – thứ mà anh hiếm khi làm trên diễn đàn.
[D.A.]: “Mã code mạnh mẽ, hiệu quả vượt xa chuẩn hiện tại. Nếu người viết thật sự là lính mới, thì thế giới này sẽ sớm có thêm một thiên tài.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng ngay lập tức làm cả diễn đàn dậy sóng.
“Cái gì? Là D.A. đó hả?!”
“D.A. chính là công ty công nghệ đứng top 5 hiện tại, tổng giám đốc chính tay đánh giá bài viết này?!”
“Không thể nào! Một tài khoản mới toanh, lại được D.A. khen ngợi?!”
Trong khi cư dân mạng ngầm nhốn nháo, ở căn phòng nhỏ cũ kỹ, Lâm Tịch Nguyên đang ngồi dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhấp ngụm nước. Màn hình nhấp nháy thông báo, cậu chậm rãi mở ra.
Thấy dòng đánh giá kia, Tịch Nguyên chỉ nhướng mày, khóe môi khẽ cong.
“D.A.…”
Dĩ nhiên cậu biết cái tên này. Theo ký ức của nguyên chủ, đây là một tập đoàn công nghệ có vị thế cực lớn trong thế giới này, được nhiều người coi như tượng đài. Chỉ cần dính tới D.A., địa vị sẽ lập tức khác hẳn.
Người trong nghề được họ công khai khen ngợi? Chẳng khác nào một con tem chứng nhận vàng.
Nếu là nguyên chủ, hẳn đã mừng rỡ đến phát run. Nhưng Lâm Tịch Nguyên thì khác. Cậu đã đi qua quá nhiều thế giới, chứng kiến quá nhiều thiên tài, ông lớn. Một lời khen, cho dù đến từ kẻ đứng đầu, cũng chẳng làm cậu quá dao động.
Chỉ có điều, sự chú ý này… có thể là con dao hai lưỡi. Cậu gõ ngón tay nhịp nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt thoáng hiện tia suy tính.
“Có vẻ như… trò chơi sẽ sớm trở nên náo nhiệt hơn rồi.”
Ngoài kia, bầu trời đêm lặng thinh, nhưng bên trong thế giới ngầm, cái tên Nyx vừa mới ra đời đã bắt đầu gợn sóng.
Lời của Wulf:
Mọi người đọc xong thấy chỗ nào sai sót thì nhắn lại cho mình biết nhé, tiện thể ủng hộ mình lâu dài nhé!!