CHƯƠNG 5: Luật chơi trong bóng tối

Căn phòng cũ kỹ chỉ sáng bằng ánh đèn vàng nhạt, hắt bóng Tịch Nguyên lên tường, mảnh mai nhưng kiên định. Màn hình máy tính run run ánh sáng xanh, phản chiếu đôi mắt sâu hút của cậu.

Sau bình luận kia của D.A., diễn đàn như bùng nổ. Hàng loạt nick ẩn hiện nhảy vào bình luận, kẻ nghi ngờ, kẻ xu nịnh, kẻ hứng thú.

“Nyx, anh em làm ăn lâu dài chứ?”
“Công ty tôi có vài đơn cần người gấp, để lại cách liên lạc nhé!”
“Người mới à? Tôi không tin một tài khoản vừa lập lại viết được đoạn mã thế này. Chắc phía sau có tổ chức đứng sau chứ gì?”

Mỗi câu chữ, mỗi ánh nhìn, đều là dao sắc ẩn dưới lớp vỏ. Thế giới ngầm vốn là nơi hỗn loạn – kẻ nào lộ sơ hở, kẻ đó bị nuốt chửng. Lâm Tịch Nguyên nhàn nhạt kéo con trỏ chuột, nhìn qua dòng chữ ngập màn hình, chỉ bật cười khẽ.

“Quả nhiên, ồn ào thật.”

Cậu không muốn bị phơi bày quá nhanh. Thân phận của cậu bây giờ chỉ là một thực tập sinh nghèo trong công ty giải trí, một omega vô danh. Nhưng trên mạng, nếu không khống chế, cái tên Nyx rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của vô số thế lực.

Đặt ngón tay lên bàn phím, cậu viết một dòng mới dưới phần giới thiệu tài khoản:

[Nyx]: “Nhận đơn có chọn lọc. Điều kiện:
– Không nhận việc liên quan tổ chức lớn hoặc chính phủ.
– Không nhận đơn hại mạng người.
– Thanh toán trước một phần.
– Giữ im lặng. Ai phá luật, vĩnh viễn vào danh đen.”

Dòng chữ vừa đăng, diễn đàn lại sôi sục.

“Luật ngầm à? Người này… tưởng mình là ai?”
“Khẩu khí lớn thật. Nhưng đoạn mã kia đủ để hắn kiêu ngạo như vậy.”
“Danh đen? Ha, tôi muốn xem thử hắn dám làm gì.”

Dù có kẻ cười nhạo, nhưng nhiều người im lặng hơn – đó là những kẻ lão luyện trong nghề. Bởi họ biết, chỉ cần chút sơ sẩy, sẽ biến thành con mồi. Một người dám đặt luật chơi ngay từ đầu, chắc chắn không phải lính mới.

Còn Thẩm Dực An, ở tầng cao của thành phố sáng đèn, đọc được những dòng ấy chỉ khẽ cong môi. Ánh mắt anh như đang nhìn thấy một bóng hình mơ hồ từ xa: một kẻ ẩn mình trong bóng tối, nhưng đủ bản lĩnh để đặt ra quy tắc.

“Nyx… anh thật sự là ai?” – giọng hắn khẽ vang trong văn phòng trống.

Trong vài ngày sau đó, tài khoản Nyx bất ngờ trở thành tâm điểm. Những nick vốn quen thuộc trong thế giới ngầm, từ các hacker độc lập cho đến mấy nhóm nhỏ, đều bắt đầu thăm dò.

“Bro, nhận kèo nhỏ chứ? Chỉ là mã lọc spam thôi, không phức tạp.”
“Tôi có một hệ thống bảo mật cấp doanh nghiệp, muốn cậu vá thử. Giá cao.”
“Cho tôi chút code mẫu nữa được không? Muốn học hỏi.”

Tin nhắn tới tấp, nhưng Lâm Tịch Nguyên chỉ nhận vài cái vụn vặt, vừa để lấy tiền tiêu, vừa để giữ nhịp. Cậu không vội, càng không khoe khoang. Mỗi lần ném ra một đoạn code, đều gọn gàng, hiệu quả, như châm dầu vào lửa, khiến mọi người càng thêm chắc chắn rằng Nyx không hề tầm thường.

Dần dần, cái tên ấy đã bắt đầu được gọi bằng giọng điệu khác. Từ “người mới” biến thành “ẩn sĩ”, từ hoài nghi thành kiêng dè.

….

Đêm thứ ba, màn hình của Tịch Nguyên bỗng nhấp nháy. Có một yêu cầu mới. Khác với những lần trước, lần này không có nick cụ thể. Chỉ là một đơn ẩn danh, gửi thẳng vào hộp thư. Tập tin đính kèm duy nhất là một bản mô tả ngắn, nhưng rõ ràng.

“ Cần một hệ thống phòng thủ tích hợp:
– Chặn xâm nhập đa tầng.
– Tự động thích ứng với 5 loại hình tấn công phổ biến.
– Kèm cơ chế phản đòn ngược lại kẻ xâm nhập.

Thời gian: 7 ngày.
Thù lao: gấp 20 lần đơn hàng bình thường. ”

Lâm Tịch Nguyên nhìn con số kia, đôi mắt hơi nheo lại. Hai mươi lần - con số đủ lớn để bất kỳ hacker nào cũng lao vào, bất kể rủi ro.

“Phản đòn ngược lại…” – Cậu lẩm bẩm, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

Đây không còn là tường lửa đơn giản nữa. Đây là một hệ thống chiến đấu thực sự, không chỉ phòng thủ, mà còn chủ động phản kích. Nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm, nó chẳng khác nào một vũ khí công nghệ.

Nhưng điều làm Lâm Tịch Nguyên chú ý hơn cả – chính là ẩn danh. Ai đủ khả năng trả cái giá ấy, lại không muốn lộ mặt? Một tổ chức lớn, hay một cá nhân có thế lực? 

Trái tim Lâm Tịch Nguyên không dao động vì tiền, nhưng lại xao động vì trò chơi mới. Cậu đã quyết định ở lại thế giới này, thì đâu thể sống bình lặng. Mỗi bước đi, đều là nước cờ để thăm dò và đặt nền.

Khóe môi nhếch lên, cậu mở hộp thư, gõ mấy chữ trả lời:

[Nyx]: “Điều kiện:
– Không dùng hệ thống này để tấn công mục tiêu liên quan sinh mạng.
– Không tiết lộ danh tính người viết.
– Thanh toán 50% trước, phần còn lại sau khi kiểm chứng.

Nếu đồng ý, hãy gửi xác nhận.”

Chỉ vài phút sau, một email khác gửi đến. Vẫn là ẩn danh, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Đồng ý.”

Chuyển khoản lập tức hiện trên tài khoản. Con số kia sáng rực trên màn hình, như một lời tuyên chiến im lặng. Lâm Tịch Nguyên ngồi thẳng người, bàn tay linh hoạt đặt lên phím. Bóng dáng cậu trong ánh sáng xanh lạnh lẽo, giống như kẻ đang chuẩn bị dệt nên một mạng lưới tử vong. Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang lên dồn dập. Một bản giao hưởng bằng code bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play