Văn án:
Lâm Tịch Nguyên – đại thần của Cục Xuyên Không, người từng đi qua vô số thế giới, làm nhiệm vụ hoàn hảo đến mức ai cũng gọi cậu là “huyền thoại bất bại”. Thế giới cậu sắp xuyên qua - thế giới về EABO, chính là điểm dừng cuối cùng mà cậu lựa chọn, cũng là nơi cậu quyết định vĩnh viễn ở lại, sống như một con người thật sự.
Thế giới về này khác biệt với những nơi khác:
Mỗi giới tính đều có những kẻ đứng đầu, không chỉ nắm giữ lĩnh vực quang minh như sân khấu, chính trị, học thuật mà còn cả mặt tối – nơi quyền lực, giao dịch và bí mật ngầm chi phối. Không ai bị ép buộc phải đi theo một con đường, nhưng bất kể sáng hay tối, đều có thủ lĩnh tối cao khiến người khác phải e dè. Ngoài ra, tất cả đều là lựa chọn, nhưng vì quyền lực tối cao thì phải tranh đoạt, đấu đá không ngừng.
Mở mắt trong căn phòng trọ cũ nát, Tịch Nguyên tiếp nhận cốt truyện từ hệ thống:
Trong nguyên tác, thân phận của Lâm Tịch Nguyên chỉ là một đứa trẻ mồ côi xui xẻo nhưng có một gương mặt xinh đẹp tinh xảo, còn là thực tập sinh vô danh trong công ty nhỏ, tham gia chương trình tuyển chọn idol. Cuối cùng bị chèn ép đến thảm hại, chỉ để làm nền cho cặp đôi “công – thụ chính” vốn được thế giới mặc định tôn sùng.
Nhưng số phận ấy đã sớm thay đổi.
Người ở trong thân thể này không còn là nhân vật phụ yếu đuối, mà là một đại thần từng chinh chiến muôn ngàn thế giới. Dù là Omega, Lâm Tịch Nguyên lại sở hữu sức mạnh và ý chí ngang bằng Alpha, thậm chí còn vượt trội hơn nhiều kẻ mang danh thủ lĩnh.
Trong quá trình chống lại những chèn ép, Lâm Tịch Nguyên vô tình va chạm với một nhân vật quan trọng trong truyện (công chính - một người vốn không thuộc về tuyến tình cảm của cốt truyện) – một Enigma bí ẩn, người đứng ở đỉnh cao, nắm giữ cả mặt tối lẫn sáng của thế giới.
Ban đầu, đó chỉ là một cuộc gặp gỡ đầy ngẫu nhiên. Nhưng rồi, trong ánh đèn sân khấu và những trận tranh đấu khốc liệt, vị Enigma kia dần bị khí chất rực rỡ, sự kiên định bất khuất và vẻ đẹp của Lâm Tịch Nguyên hấp dẫn.
《Một bên là định luật của thế giới: cặp đôi chính vốn đã được an bài.》
《Một bên là sự phá vỡ vận mệnh: ánh sáng tự do tỏa ra từ chính bản thân cậu.》
Lần này, Lâm Tịch Nguyên sẽ không còn là nền phụ cho ai khác.
Cậu sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ duy nhất, cùng với kẻ nắm quyền Enigma kia, viết lại toàn bộ câu chuyện của thế giới này.
_____________________________________________________________________________
CHƯƠNG 1: Lựa chọn cuối cùng
Không gian trắng xóa kéo dài vô tận, ở giữa là một thư viện khổng lồ không có tường, không có trần, cũng chẳng có điểm kết thúc. Những giá sách cao vút đứng sừng sững giữa hư vô, trải dài như muốn nuốt chửng cả ánh mắt người nhìn. Trên mỗi giá sách, hàng ngàn quyển sách đang lơ lửng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như những vì tinh tú bị nhốt trong lồng kính, tĩnh lặng mà vĩnh hằng. Đây chính là Phòng Lưu Trữ Thế Giới – nơi khởi đầu và kết thúc của những kẻ mang sứ mệnh xuyên không.
Lâm Tịch Nguyên đứng lặng trong không gian ấy. Áo choàng trắng phủ trên vai, dáng người thẳng tắp, đôi mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng. Đối diện với cảnh tượng mênh mông vô tận này, cậu chẳng hề có vẻ kinh ngạc hay bối rối như những kẻ khác từng đặt chân đến đây. Bởi vì cậu đã quá quen. Suốt bao nhiêu năm qua, cậu đã bước qua hàng trăm thế giới, từ những thế giới huyền huyễn đầy ma pháp và thần thoại, đến những thế giới mạt thế tang thi tràn ngập máu tanh, từ triều đình tranh đấu đẫm mưu mô, đến những nơi bình phàm giản dị chỉ có lo toan cơm áo gạo tiền. Nhiệm vụ nào cậu cũng hoàn thành, thậm chí vượt xa kỳ vọng.
Chính vì thế, người của Cục Xuyên Không gọi cậu là Đại thần. Danh xưng đó không phải hư danh. Chưa từng có một thế giới nào khiến cậu thất bại, chưa từng có một kịch bản nào trói buộc nổi cậu. Trong kho tích lũy của mình, cậu sở hữu điểm số nhiều không kể xiết, bảo vật và kỹ năng đủ loại. Nếu muốn, cậu có thể bước vào bất kỳ thế giới nào với tư thế của một vị thần toàn năng. Thế nhưng, trải qua quá nhiều, lòng cậu đã dần mỏi mệt.
Đi nhiều, thắng nhiều, sống nhiều… nhưng rồi thì sao? Tất cả chỉ là vai diễn, tất cả chỉ là kịch bản. Còn cậu, cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ lữ hành, đi qua hết thảy nhưng chẳng thuộc về đâu. Hôm nay, tại nơi này, cậu sẽ chọn cho mình một thế giới cuối cùng – nơi không còn nhiệm vụ, không còn hệ thống, chỉ còn cuộc đời thật sự.
“Lâm Tịch Nguyên.” Một giọng nói máy móc vang lên giữa hư vô, lạnh lùng như băng giá. “Ngài đã đạt đủ điều kiện giải trừ ràng buộc. Xin hỏi, ngài có muốn hệ thống lọc sẵn những thế giới phù hợp cho việc định cư lâu dài không?”
Âm thanh vang vọng khắp không gian, nhưng Lâm Tịch Nguyên chỉ nhếch môi, khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên. “Không cần. Đi qua nhiều thế giới như vậy, ta còn phải dựa vào người khác chọn thay sao?”
Ngón tay cậu lướt nhẹ qua từng quyển sách đang trôi lơ lửng trước mắt. Mỗi quyển đều mang một sắc màu riêng biệt, một khí tức khác nhau. Có quyển đỏ rực tựa lửa, có quyển đen kịt như vực sâu, có quyển xanh biếc như bầu trời mùa hạ. Ánh mắt cậu chợt dừng lại.
Một quyển sách tỏa ánh sáng lam dịu dàng, bìa sách khắc dòng chữ mạ vàng lấp lánh:
《Đế Chế Của Những Kẻ Quyền Lực》.
Cậu khẽ nhướn mày. Một thế giới thuộc hệ EABO. Thông tin lướt qua trong đầu: con người ở đó chia thành bốn giới tính đặc thù – Enigma, Alpha, Omega, Beta. Mỗi giới tính đều có ưu thế nổi bật, nắm giữ những lĩnh vực chủ đạo trong xã hội. Nhưng khác với những thế giới cứng nhắc mà cậu từng đi qua, ở đây không ai bị ép buộc phải đi theo con đường định sẵn. Thế giới này vừa có ánh sáng rực rỡ, vừa có bóng tối sâu thẳm. Cả sáng lẫn tối đều tồn tại những kẻ đứng đầu, những thủ lĩnh nắm quyền lực khiến người khác phải e dè.
Lật thêm vài trang, cậu thấy phần tóm tắt cốt truyện. 《Đế Chế Của Những Kẻ Quyền Lực》 xoay quanh hai nhân vật chính: một Enigma lạnh lùng, mạnh mẽ, khống chế cả sáng lẫn tối; và một Omega thoạt nhìn yếu ớt nhưng thực chất được vận mệnh ưu ái, luôn có quý nhân phù trợ. Hai người bọn họ chính là cặp công – thụ trung tâm, được cả thế giới mặc định ủng hộ. Họ gặp nhau, yêu nhau, cùng nhau vượt qua những cản trở, rồi đứng trên đỉnh cao, trở thành truyền thuyết bất diệt.
“Quả nhiên là một cốt truyện Mary Sue tiêu chuẩn.” Lâm Tịch Nguyên cười khẽ, giọng điệu mang theo một chút trào phúng. Với nhiều người, bước vào một thế giới như vậy chẳng khác nào tự chuốc lấy thất bại, bởi vì công – thụ chính vốn được an bài làm “con cưng của trời”, ai dám chống lại đều sẽ chịu kết cục thảm hại. Nhưng với cậu thì khác. Cậu đã từng đánh vỡ vô số kịch bản, giẫm nát vô số định mệnh. Với cậu, chính những thế giới tưởng như “không thể lay chuyển” mới là thú vị.
Cậu không còn muốn quay lại những nơi ngập máu tanh hay những thế giới nhàm chán bình lặng. Cậu cần một sân khấu đủ rộng, đủ khốc liệt, nơi có cả ánh sáng lẫn bóng tối, nơi quyền lực được đo bằng sức mạnh, trí tuệ và dã tâm. Một thành phố như vậy… rất thích hợp để cậu thật sự sống.
Hơn hết, đây sẽ là thế giới cuối cùng. Cậu không muốn chỉ là một vai phụ mờ nhạt nữa. Nếu đã chọn ở lại, cậu sẽ trở thành nhân vật chính cho chính cuộc đời mình.
Ý chí đã định, ánh mắt cậu sáng lên. “Thế giới này đi.”
Vừa dứt lời, quyển sách lam sắc liền chấn động, nứt ra từng khe sáng. Vô số mảnh vỡ tỏa ánh lam tung bay, vây lấy cơ thể Lâm Tịch Nguyên như hàng vạn cánh bướm phát sáng. Không gian quanh cậu bắt đầu méo mó, mọi giá sách, ánh sáng, cả giọng nói của hệ thống đều tan biến, chỉ còn lại một luồng xoáy ánh sáng vô tận nuốt chửng thân thể cậu.
Trong khoảnh khắc ý thức dần rơi vào hư vô, Lâm Tịch Nguyên khẽ nhắm mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười bình tĩnh nhưng đầy kiêu ngạo. Đây sẽ là sân khấu cuối cùng, và lần này, Lâm Tịch Nguyên sẽ sống cho chính mình.
…
Một âm thanh khô khốc vang lên, như tiếng nước rò rỉ trong căn nhà cũ. Mùi ẩm mốc len lỏi, xộc thẳng vào khứu giác, khiến cậu khẽ cau mày. Khi mở mắt, thứ đập vào mắt cậu không phải là thế giới lấp lánh ánh sáng, mà là một căn phòng tồi tàn đến đáng thương.
Trần nhà thấp với những vết nứt loang lổ. Bóng đèn vàng u ám treo lắc lư trên sợi dây điện cũ kỹ. Không gian nhỏ hẹp chỉ vừa đủ cho một chiếc giường ọp ẹp, một cái bàn lung lay và một chiếc vali sờn góc nằm chỏng chơ nơi góc tường. Toàn bộ căn phòng toát ra mùi ẩm mốc của sự nghèo túng và tuyệt vọng.
Ngay lập tức, dòng dữ liệu dồn dập tràn vào đầu cậu. Thông tin thân phận hiện tại ùa đến: đây là một thực tập sinh vô danh, mồ côi từ nhỏ, không gia đình, không hậu thuẫn. Hiện đang tham gia một chương trình tuyển chọn idol, ôm hy vọng mong manh đổi đời. Thế nhưng, theo kịch bản gốc, nhân vật này sẽ bị công – thụ chính chèn ép, trở thành vật hy sinh làm nền, cuối cùng bị đào thải thảm hại.
Một kịch bản thật tàn nhẫn. Nhưng Lâm Tịch Nguyên chỉ nở nụ cười nhạt. Đúng, nếu là nhân vật phụ yếu đuối kia, kết cục sẽ là như vậy. Nhưng bây giờ, người trong thân thể này là cậu. Một Omega, nhưng mang sức mạnh ngang bằng Alpha, thậm chí còn hơn thế. Một kẻ từng bước qua hàng trăm thế giới, chưa từng thất bại, chưa từng gục ngã.
Ngón tay cậu gõ nhịp lên mặt bàn cũ nát, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lóe sáng trong bóng tối. “Idol sao… thú vị đấy.”
Trong căn phòng trọ tồi tàn, bóng đèn vàng chập chờn phản chiếu gương mặt tuấn tú. Ánh mắt của Lâm Tịch Nguyên không hề u ám như bốn bức tường này, mà sáng rực, tựa ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy. Một thế giới mới, một cuộc đời mới. Và lần này, cậu sẽ không làm nền cho bất kỳ ai.
Trò chơi quyền lực – chính thức bắt đầu.