CHƯƠNG 2: Thân thể mới, vận mệnh mới
Căn phòng trọ ẩm mốc im ắng, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ qua khe cửa sổ cũ kỹ. Bóng đèn vàng u ám treo lắc lư, soi xuống gương mặt tuấn tú đang ngồi tựa vào tường. Đôi mắt đen nhánh của Lâm Tịch Nguyên khẽ nhắm lại, để mặc cho dòng thông tin từ hệ thống và ký ức của nguyên chủ tiếp tục tràn vào não bộ.
Những mảnh ký ức rời rạc, vụn vỡ chắp nối lại thành một dòng chảy rõ ràng. Cậu cảm nhận được sự đói khát, mệt mỏi của thân thể này, cảm nhận được những đêm dài nguyên chủ luyện tập đến ngất đi mà chẳng ai quan tâm. Một thực tập sinh vô danh trong công ty giải trí nhỏ bé, ngày ngày bị huấn luyện nghiêm khắc nhưng chẳng bao giờ được để mắt tới. Đằng sau lưng, những kẻ cùng lứa thì thầm chê cười, người quản lý thì coi thường, coi như một vật thừa có thể bị loại bất cứ lúc nào.
Cơ thể hiện tại, vốn dĩ đã kiệt sức vì chuỗi ngày không ngừng nghỉ ấy. Dù vừa được tái tạo nhờ quá trình xuyên không, cấu trúc từng tế bào đều được rèn dũa lại, nhưng ký ức và trạng thái sinh lý của nguyên chủ vẫn đè nặng. Sự mệt mỏi ấy như cái bóng chưa thể xua tan ngay.
“Quả nhiên…” Lâm Tịch Nguyên khẽ nhếch môi.
Cậu cảm nhận được sự khác thường từ bên trong cơ thể mới. Làn da trắng hơn, gân cốt dẻo dai hơn, khí tức cũng trở nên trong trẻo rõ ràng. Nhưng điều khiến cậu chú ý nhất chính là luồng năng lượng đặc thù đang chảy trong máu – một cảm giác quen mà lạ.
Lâm Tịch Nguyên nhắm mắt, tập trung tinh thần, để ý đến dòng chảy nội lực ấy. Chỉ một khoảnh khắc, cậu liền hiểu rõ: đây là dấu ấn của giới tính thứ ba trong thế giới EABO. Và điều làm cậu bất ngờ hơn cả… chính là cậu mang thân phận Omega.
Nhưng không phải Omega bình thường.
Trong ký ức nguyên chủ, cơ thể này vốn là một Omega tiềm ẩn, kết quả phân loại khi còn nhỏ đã ghi nhận cậu ta thuộc dạng “không đặc trưng”, nên cả công ty lẫn bản thân nguyên chủ cũng không quan tâm. Thế nhưng khi cậu xuyên tới, toàn bộ cơ thể đã được tái tạo, tiềm chất bị khóa chặt trước kia liền được giải phóng.
Cơ thể này giờ đây mang cấp bậc Omega cao nhất, một dạng tồn tại hiếm hoi chỉ xuất hiện trong lịch sử, có khả năng sánh ngang, thậm chí vượt qua cả Alpha. Sức mạnh nội tại dồi dào, cảm giác phản ứng nhạy bén, mỗi thớ cơ đều ẩn chứa lực bùng nổ.
Một Omega như thế… chính là nghịch thiên.
“Thú vị thật.” Tịch Nguyên khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sáng. Trong vô số thế giới từng trải qua, cậu đã từng nhập vào Alpha mạnh mẽ, từng sống trong thân thể Beta bình phàm, thậm chí từng thử vai trò dị biệt của Enigma. Nhưng một Omega có năng lực cấp bậc ngang ngửa Alpha, đây là lần đầu tiên. Cũng đồng nghĩa rằng, trong thế giới vốn phân chia quyền lực này, cậu sẽ là một biến số không thể lường trước.
Thế nhưng, dù là thân thể được tái tạo hoàn mỹ, cậu vẫn cảm nhận được sự mệt nhọc âm ỉ trong xương cốt. Đó là di chứng từ ký ức nguyên chủ – mấy ngày liên tục không ngủ đủ, ăn uống qua loa, chỉ cắm đầu luyện tập đến khi kiệt quệ. Thậm chí trong dạ dày cậu giờ đây cũng chỉ còn trống rỗng, tiếng sôi ùng ục vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
“Cơ thể này… đúng là được ngâm trong khổ sở mà lớn lên.”
Lâm Tịch Nguyên thở ra một hơi, đưa tay lên trán xoa nhẹ. Nếu muốn thật sự bắt đầu cuộc đời mới, việc đầu tiên phải làm là bồi bổ lại bản thân, khôi phục trạng thái tốt nhất. Có thể nhịn đói khi làm nhiệm vụ, có thể gắng gượng khi lâm nguy, nhưng nếu đã quyết định ở lại sống lâu dài, cậu không việc gì phải tiếp tục tự hành hạ mình như thế.
Cậu đứng dậy, thân thể hơi lảo đảo một chút vì yếu sức. Bước chân trần dẫm lên nền gạch lạnh, tiếng cọt kẹt vang vọng trong căn phòng chật hẹp. Mở chiếc tủ gỗ sứt mẻ ra, bên trong chỉ có mấy gói mì ăn liền đã hết hạn và vài vỏ hộp rỗng. Nguyên chủ hiển nhiên không đủ tiền để mua đồ ăn tử tế, thường chỉ gặm bánh mì hoặc uống nước cầm hơi để tiết kiệm.
Khóe môi Lâm Tịch Nguyên nhếch lên, ánh mắt lạnh nhạt. “Sống kiểu này mà cũng mơ thành idol?”
Cậu lục lọi thêm một hồi, cuối cùng tìm thấy trong góc tủ lạnh cũ một quả trứng còn nguyên và ít rau đã héo. Với nguyên chủ, đây có lẽ đã là bữa ăn xa xỉ. Đặt chúng lên bàn, cậu lấy chảo nhỏ ra, bật bếp ga mini, bắt đầu chế biến. Động tác của cậu không vụng về, trái lại khá thuần thục, bởi vì xuyên qua nhiều thế giới, cậu đã học được đủ loại kỹ năng sinh tồn.
Một lát sau, mùi trứng chiên lan tỏa trong căn phòng chật chội, át đi phần nào mùi ẩm mốc. Cậu ngồi xuống, thong thả ăn từng miếng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ.
Vừa ăn, cậu vừa kiểm tra kỹ lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ. Thông tin chồng chéo hiện lên trong đầu.
Nguyên chủ năm nay mười chín tuổi, mồ côi từ nhỏ, sống trong viện phúc lợi. Khi cơ thể bộc lộ năng lực cơ bản, cậu ta được một công ty giải trí nhỏ chiêu mộ làm thực tập sinh. Ban đầu tưởng là cơ hội đổi đời, nhưng thật ra chỉ là công cụ để lấp chỗ trống. Trong công ty, Omega và Beta không có hậu thuẫn rất khó trụ vững, huống chi nguyên chủ lại chẳng có tài nguyên hay tài năng quá nổi bật. Cậu ta chỉ dựa vào sự chăm chỉ mù quáng, luyện tập đến kiệt sức, hy vọng có ngày được chú ý.
Hiện tại, nguyên chủ đang tham gia một chương trình tuyển chọn idol đình đám. Thế nhưng, theo kịch bản gốc, đây chỉ là con đường dẫn đến bi kịch: nguyên chủ sẽ bị các thí sinh khác – đặc biệt là “thụ chính” trong truyện – chèn ép không ngừng. Bị mỉa mai, bị loại trừ, cuối cùng thành trò cười để làm nổi bật ánh sáng huy hoàng của cặp công – thụ trung tâm.
Lâm Tịch Nguyên đặt đũa xuống, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Nếu là nguyên chủ, quả thật không thể chống đỡ được, chỉ có thể bị nghiền nát. Nhưng bây giờ, người ngồi trong căn phòng trọ này là cậu – một Đại thần xuyên không đã đi qua hàng trăm thế giới. Cho dù là Omega, cậu vẫn mang sức mạnh sánh ngang Alpha, trí tuệ và kinh nghiệm còn vượt xa những kẻ nơi đây.
Cốt truyện gốc vốn chỉ coi nguyên chủ như vật hy sinh, nhưng cậu sẽ viết lại nó.
Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tuấn tú, in bóng trên tường nứt nẻ. Lâm Tịch Nguyên ngả lưng ra ghế, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên quyết tâm.
“Được rồi, để xem cái gọi là công – thụ chính được vận mệnh ưu ái kia mạnh đến mức nào.”
Trong lòng cậu, một sự háo hức lạnh lùng dần lan tỏa.
Thân thể mới. Vận mệnh mới. Cuộc đời mới.