“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” – Linh Sam khẽ cau mày hỏi.

Như Ý nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:
“Linh Sam cô cô, vừa rồi ta đến phòng bếp lấy hộp đồ ăn. Khi ngang qua khách sảnh thấy náo nhiệt, ta hiếu kỳ ghé qua, không ngờ lại nghe có người bàn tán về tiểu thư chúng ta. Họ bảo tiểu thư nay ăn nhờ ở đậu, trước kia từng cao cao tại thượng, giờ thì thành ra như vậy… lời lẽ thật sự khó nghe!”

Nàng vừa nói vừa khóc òa:
“Cô cô, tiểu thư chúng ta đâu phải không có bạc! Chúng ta có thể mua riêng một ngôi nhà, sống yên ổn với nhau, giống như thuở ở Lâm An. Sao lại phải chịu cảnh nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống chứ?”

Linh Sam nghe vậy, trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng:
“Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu. Dù tiểu thư nhà ta có bao nhiêu tài năng, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô nương mồ côi. Thân thế như vậy, nhà quyền quý nào chịu kết thông gia? Mà tuổi tiểu thư cũng chẳng còn nhỏ, hôn sự rồi cũng phải tính đến. Ở trong phủ, còn có Lão Thái Thái đứng ra chủ trì, có bà mối làm mai, việc ấy mới dễ thành. Nếu tự ý rời đi, một thân một mình, sao có thể tự tìm được nơi gả xứng đáng? Huống hồ, khuê nữ vốn phải giữ danh tiết, đâu thể tùy tiện mà định đoạt.”

Nghe xong, Như Ý ngẩn người gật đầu:
“Thì ra là vậy…”

Nàng vội lau nước mắt, khẽ nói:
“Ta hiểu rồi. Từ nay ta sẽ ngoan ngoãn, không để tiểu thư phải phiền lòng. Chờ Lão Thái Thái định cho tiểu thư một mối hôn sự tốt, lúc ấy chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này.”

Linh Sam mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng:
“Ừ, ngoan như vậy mới là tiểu nha đầu của ta.”


Đêm xuống, khách khứa trong phủ đã lui cả. Huynh đệ tỷ muội trong nhà nhân lúc vắng vẻ lại tụ họp ở Noãn Các, lặng lẽ chúc mừng thêm một lần.

Theo ý của Lục Vân Chương, buổi tiệc tối nay mới thật sự dành cho người trong nhà, chẳng cần câu nệ.

Lục Vân Lan sai người đến mời Bùi Ngọc Hành. Nàng chỉnh trang lại dung nhan, mang theo Như Ý cùng đi.

Noãn Các nằm bên hồ, cảnh sắc tĩnh lặng mà đẹp đẽ. Ánh đèn lồng hắt xuống mặt nước, gợn sóng lấp lánh như sao sa.

Ngọc Hành dọc hành lang dài mà đến. Từ xa, chợt thấy một bóng người tiến lại.

Khí thế cao ngạo của hắn khiến người khác bất giác muốn né tránh. Nàng chậm bước, làm như không thấy, định chờ hắn đi qua trước. Nhưng Lục Vân Tranh lại đứng ngay ở chỗ giao nhau, cố ý chặn lối, lẳng lặng chờ nàng.

Ngọc Hành bất đắc dĩ, đành làm bộ kinh ngạc, bước nhanh tới hành lễ:
“Trưởng công tử mới trở về sao? Người đã dùng cơm chưa?”

Khóe môi Lục Vân Tranh khẽ cong, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua nàng:
“Là ngươi nấu cho ta ăn sao?”

Ngọc Hành ngẩn người, không biết nên đáp thế nào.

Không khí thoáng chốc lặng xuống, chàng cũng chẳng nói thêm, chỉ quay lưng bước vào Noãn Các.

Nàng nán lại một hồi rồi mới theo sau.

Vừa thấy bóng nàng, Vân Lan liền chạy đến, vui mừng kéo tay:
“Tỷ tỷ, tỷ mau lại đây giúp ta! Ta chỉ còn bảy quân cờ, tỷ nhìn xem có đường nào xoay chuyển hay không?”

Không kịp phản ứng, nàng đã bị kéo ngồi xuống, nghe Vân Lan tíu tít nhờ cậy, cả gian phòng lại tràn đầy tiếng cười nói.

Con cháu Lục gia tụ tập trong Noãn Các, bên trong thắp đèn sáng rực, bày ra mấy bàn trò chơi.

Lục Vân Tương cùng ngũ tiểu thư Lục Vân Anh lôi kéo hai nha đầu đánh bài lá cây; Lục Vân Lan cùng tam tỷ Lục Vân Dung thì cúi đầu đánh cờ; Bùi Ngọc Hành chỉ ngồi một bên, lẳng lặng quan sát.

Đám công tử thì tụm lại chơi xúc xắc. Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là hôm nay Lục Vân Tranh cũng ra nhập. Ngày thường, chàng vốn chẳng mấy khi cùng huynh đệ đùa bỡn, vậy mà nay lại chịu ngồi xuống bàn.

“Thôi, thôi! Đại ca thắng mãi, chúng ta chẳng còn hứng thú nữa.” – Lục Vân Chương than thở, khoát tay ngán ngẩm.

Nhị thiếu gia Lục Vân Hiên ở bên hừ lạnh:
“Nói nhiều vô ích, hôm nay ngươi làm chủ bàn, mau đem tiền cược còn lại dâng ra đây!”

Một đám huynh đệ thay nhau thử vận, nhưng chỉ sau nửa canh giờ, không một ai thoát khỏi bàn tay Lục Vân Tranh. Trước mặt chàng, đống tiền cược càng chồng chất, trong khi mọi người đều mặt mày ủ rũ, chẳng khác gì gà trống thua trận.

Ngay cả mấy vị cô nương cũng bị lôi kéo nhập cuộc. Song chẳng mấy chốc, cờ chẳng ai buồn đánh, bài chẳng ai màng chơi, tất cả đều vây lại xem xúc xắc.

Bùi Ngọc Hành ngồi bên, nhẩn nha bóc hạt dưa, mắt dõi theo dáng vẻ thong dong của Lục Vân Tranh. Mỗi khi chàng cầm xúc xắc ném xuống, tựa hồ như muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ, tùy ý mà thành.

“Ta không tin vận may của đại ca ca tốt đến thế. Để ta thử xem!” – Lục Vân Lan hăng hái, đẩy Lục Vân Tương ra, ngồi vào ghế đối diện.

Nàng từ nhỏ đã thích trò xúc xắc, vốn rất có năng khiếu. Không ít huynh đệ nam tử trong phủ cũng chẳng bằng được nàng.

Song chỉ một ván đầu tiên, đã thua sạch.

“666?” – Lục Vân Lan trừng mắt nhìn con số hiện ra, mặt mày tối sầm.

Nàng cắn môi, không phục:
“Lại một ván nữa!”

Bùi Ngọc Hành thoáng liếc nhìn sang. Trên gương mặt vốn luôn lạnh nhạt của Lục Vân Tranh, hiếm khi lộ vẻ tùy ý, đôi mắt hẹp dài vô tình chạm phải ánh nhìn của nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt. Rồi chàng nhanh chóng dời tầm mắt về phía bàn, còn nàng cũng cúi đầu, tiếp tục nhẩn nha bóc hạt dưa.

Suốt bảy ván liên tiếp, Lục Vân Lan thua sạch tiền cược, suýt khóc thành tiếng.

“Đại ca ca, vận may của huynh rốt cuộc là thế nào a?”

“Đúng vậy, đại ca, huynh thật quá đáng, thắng sạch của chúng ta rồi. Tháng này tiền tiêu của muội coi như nộp cả cho huynh, sau này huynh phải bao muội ăn uống đấy!”

Nhị đệ nhỏ nhất còn lôi kéo tay áo chàng, ánh mắt khẩn khoản. Nhưng Lục Vân Tranh thậm chí không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng buông bốn chữ:

“Đánh cược thì nhận thua.”

Câu nói duy nhất của chàng trong cả buổi tối, lạnh lẽo như dao, khiến ai nấy im bặt.

Lục Vân Lan uể oải đứng dậy. Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng loé sáng, thoáng thấy Bùi Ngọc Hành ngồi yên một bên, liền kéo nàng lại:
“Bùi tỷ tỷ! Lúc nhỏ tỷ từng chơi xúc xắc với đại ca, mau thử đi! Ta không tin đêm nay huynh ấy không chịu thua lấy một ván!”

Bùi Ngọc Hành hơi ngẩn ra. Nàng chưa kịp nói lời từ chối, đã cảm nhận rõ một ánh nhìn lạnh buốt rơi xuống mặt mình.

Bao ánh mắt trong phòng cũng đồng loạt dừng lại trên người nàng.

Nàng chậm rãi ngẩng lên, bắt gặp gương mặt tuấn tú của Lục Vân Tranh. Trong khoảnh khắc, thần sắc chàng thoáng ngẩn ra, nhưng rồi rất nhanh lại trở về vẻ thanh lãnh thường ngày.

Ngọc Hành chưa kịp quyết định, thì đã bị Vân Lan đẩy xuống ghế.

Lục Vân Tranh chẳng buồn ngẩng đầu, giọng điệu hờ hững:
“Ván đầu, cược lớn hay nhỏ?”

Bùi Ngọc Hành bình thản đáp:
“Trước hết cứ gieo đã.”

Chàng không nói gì, chỉ khẽ lay tay, xúc xắc xoay tròn trong lồng, tiếng lăn lóc vang đều, khi cao khi thấp, khi trái khi phải.

Nàng khẽ nhắm mắt, trong đầu hình dung theo từng tiếng va chạm của xúc xắc, như có thể nhìn thấy rõ chúng đang lăn tròn trong lòng bàn tay.

Cuối cùng, âm thanh dừng lại. Lục Vân Tranh che tay lên lồng, đôi mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt nàng:
“Cược lớn hay nhỏ?”

Khóe môi Ngọc Hành khẽ cong, giọng bình tĩnh:
“Tiểu.”

Chàng im lặng, không nói gì.

Xung quanh náo động:
“Mau mở ra, mau mở ra!”

Nếu không vì khí thế của Lục Vân Tranh, e rằng đã có kẻ xông lên lật tay chàng.

Trước mắt bao người, chàng khẽ nhấc tay.

Trong lồng, hiện ra đúng “tiểu”.

“Thắng rồi!”

Tiếng reo vang dậy, Vân Lan mừng rỡ, ôm chặt lấy Bùi Ngọc Hành:
“Bùi tỷ tỷ thật giỏi! Ta biết mà, chỉ có tỷ mới thắng nổi đại ca!”

Ngọc Hành vẫn điềm tĩnh, không lộ vui mừng. Còn Lục Vân Tranh, sắc mặt chẳng chút biến đổi, chỉ thản nhiên nói:
“Lại một ván.”

Xúc xắc trong tay chàng tiếp tục tung bay, vòng xoáy như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng mà dứt khoát.

Mọi người nín thở dõi theo, vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Không ai ngờ vị Trung Thư Thị Lang trẻ tuổi, cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, kẻ xử lý muôn vàn tấu chương, lại có thể gieo xúc xắc khéo léo đến thế.

Bùi Ngọc Hành nhìn bàn tay chàng, khớp xương rõ ràng, động tác lưu loát, bất giác tâm trí nàng chao đảo, ký ức khi xưa chợt ùa về…

Khi ấy, thiếu nữ ngây thơ từng cười nói:
“Vân Tranh ca ca, huynh biết thủ pháp này gọi là gì không? Người ta gọi là ‘nước chảy mây trôi’. Mỗi lần gieo, tiếng va chạm của xúc xắc đều khác nhau, đặc biệt là tiếng cuối cùng, nghe kỹ sẽ đoán được số. Muội chỉ biểu diễn một lần thôi, lần sau huynh thử xem nhé…”

Thiếu niên năm ấy chỉ khẽ cười khinh miệt, song cuối cùng vẫn bị nàng ép buộc học cùng. Dần dà, hai người chỉ cần nhắm mắt cũng có thể đoán được số xúc xắc của đối phương. Chỉ cần một ánh mắt, liền hiểu rõ người kia muốn chơi gì.

Nay gặp lại, xúc xắc rơi xuống, lòng nàng ngổn ngang bao cảm xúc.

Ánh mắt Ngọc Hành dừng trên mu bàn tay thon dài của chàng, khẽ run nhẹ, trong lòng phức tạp khó tả.

“Ba… con chín.” – Nàng thì thầm, tựa như nói cùng ký ức năm xưa, cũng như đối diện người trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play