Editor: JUE

Fans trong phòng live nhìn thấy Quý Cửu chạy chậm, lập tức như một đội quân cổ vũ đồng loạt nhắc nhở:

Chủ bá, chạy nhanh lên đi! Bên cạnh có hai nữ sinh cũng bỏ liềm chạy rồi kìa. 

Chủ bá à, cô bây giờ có tiền rồi, muốn ăn gì thì mua, cần gì tranh. Cẩn thận té ngã đó. 

Đừng nghe hắn, Cửu Nhi! Cháo kia có phần của cô. Sáng cô chưa ăn được, trưa phải bù lại, tôi ăn gì cũng không thể để cô chịu thiệt! 

Quý Cửu nhìn những bình luận đó, gật đầu lia lịa, bước chân theo bản năng lại nhanh hơn hai phần.

Trong lòng cô có chút cảm khái. Kiếp trước, cô vốn là một cô nhi, từ nhỏ ở trong thôn lớn lên nhờ ăn bữa cơm nhà này, bữa cơm nhà khác. Vất vả lắm mới học được sơ trung, nhưng vì không có tiền đóng học phí nên đành bỏ dở, sớm ra ngoài làm thuê. Cũng chính vì vậy mà cô hiểu rõ — trên đời này có thể ấm no, ăn gì thì ăn, tuyệt đối không thể để bản thân chịu thiệt!

Cô vừa cắm đầu chạy, vừa nghiêng đầu nói với fans:

Tôi còn tưởng các bạn đánh thưởng để tôi mua tài liệu ôn tập chứ? Các bạn đừng quên, tôi còn phải thi đại học đó nha.”

Giọng cô mang theo chút trêu chọc, nhưng ý tứ lại rất nghiêm túc:

Đây thật sự là một nhiệm vụ khó khăn. Tôi vốn chỉ học hết (sơ trung), còn chưa tốt nghiệp. Tuy bây giờ có thêm ký ức của nguyên chủ, nhưng rất nhiều thứ tôi vẫn chưa hiểu. Sau này chắc chắn phải bỏ tiền mua thêm tài liệu, cho nên… mọi người phải lý trí nha, đừng quá hoang phí.”

Làn đạn nhanh chóng bùng nổ:

Cửu Nhi, tôi có thể dạy cô! Tôi tốt nghiệp Thanh Hoa, hướng dẫn cô ôn tập dư sức. 

Còn tôi nữa, tôi là giáo viên trung học, có gì không hiểu cứ hỏi tôi. 

Tôi nhớ đề thi đại học năm 1977 cũng không quá khó. Chủ bá, cô thử liệt kê môn học cần ôn và nguyện vọng, để mấy trăm vạn người chúng ta cùng giúp đỡ, chắc chắn không lo. 

Chuẩn đó! Cho dù cô là khối bùn, chúng ta cũng kéo cô lên bờ bằng được. 

Quý Cửu ngẩn ra một chút, khóe miệng cong lên:

Thật sự cảm ơn mọi người nha.”

Cô hơi nghiêng đầu, giọng mang chút hứng khởi:

Vậy thì chờ tối nay tan làm, tôi tìm cơ hội cho mọi người nhìn thử, tốt nhất có vài đại lão chịu khó kèm cặp tôi, chắc chắn sẽ yên tâm hơn nhiều.”

Có người giúp dạy, còn gì tiện hơn! Không cần tự mình mò mẫm đề thi, tiết kiệm được khối thời gian. Ban đầu cô vốn định học theo kiểu “cày nhớ máy móc”, thi được thì mừng, không được thì thi lại, nhưng bây giờ xem ra có hi vọng hơn rồi.

Trong lúc trò chuyện với fans, cô cũng không quên tự lấy cho mình một bát cháo đầy, khiến vài nữ thanh niên trí thức xung quanh tròn xoe mắt kinh ngạc.

Quý Cửu làm như không thấy, bình thản bưng bát ngồi xuống cạnh nữ chủ của quyển sách này — Nhiếp Tiểu Thiến.

Thấy trong bát cô ta cũng đầy ắp cháo, Quý Cửu cười tủm tỉm nói:

Nhiếp Tiểu Thiến, cậu cũng nhanh tay ghê.”

Nhiếp Tiểu Thiến nhìn cô, lại liếc sang bát cháo đầy tràn kia, khẽ cười:

Tôi thấy cậu cũng chẳng chậm chút nào.”

Hai người mắt đối mắt, đều nhìn ra trong đáy mắt đối phương có ý trêu chọc giống hệt nhau, rồi không nhịn được bật cười.

Fans trong phòng live lập tức kích động:

Chủ bá ơi, quay nhiều màn hình nữ chủ một chút đi, nhìn hai người các ngươi hợp cạ thật đó! 

Tôi thấy nha, nếu hai người ở chung lâu, có khi thành bạn thân thật cũng nên. 

Nữ chủ nhan sắc ontop nha, đẹp thế này ăn cơm cũng thấy ngon. Chủ bá, cho nữ chủ xuất hiện thêm chút trên màn hình đi, tôi tặng vài chiếc du thuyền. 

Đại lão trên lầu, nhớ tới tôi với. Tôi cũng có thể ăn cơm đây này. 

Liên tiếp mấy chiếc du thuyền được ném tới, màn hình live lập tức hiệu ứng nổ tung.

Quý Cửu vừa nhìn thấy, ánh mắt bất giác sáng lên, quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt như đang nhìn… một cái máy ATM biết đi.

Nhiếp Tiểu Thiến bị cô nhìn đến cả người ngứa ngáy, rốt cuộc không nhịn được hỏi:

Trên mặt tôi có gì sao?”

Không có gì, chỉ là… cậu đẹp quá, tôi muốn nhìn thêm vài lần thôi.” Quý Cửu cười hì hì, gương mặt không hề chột dạ.

Nhiếp Tiểu Thiến: “……”

Cái này gọi là nhìn thêm vài lần sao? Cậu rõ ràng muốn dán mắt luôn lên mặt tôi rồi!

---

Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, để tiết kiệm thời gian, mọi người đều tự tìm một bóng cây mát để nghỉ ngơi, thời gian chỉ có hai tiếng đồng hồ.

Quý Cửu tính toán, khoảng thời gian này cũng đủ để chợp mắt một giấc ngắn.

Cô một mình tìm được một gốc cây cổ thụ, nơi râm mát, lót xuống ít lá khô rồi tháo mũ rơm gối đầu, thoải mái nằm xuống.

Trong phòng live stream, fans thấy cảnh này thì không khỏi xót xa. Nhìn cô dùng lá cây làm giường, mũ rơm làm gối, ai nấy đều đau lòng, liên tục xoát quà tặng như muốn bù đắp, chỉ sợ cô ăn không ngon, ngủ không yên.

Thực ra Quý Cửu cũng chưa vội ngủ. Cô lặng lẽ lấy từ trong không gian ra chùm nho mua buổi sáng, vừa nằm vừa ăn.

Đây vốn là thói quen cũ của cô — mỗi khi cần suy nghĩ vấn đề gì đó, trong miệng nhất định phải có chút đồ ăn, tốt nhất là loại trái cây có vỏ có thể nhè ra. Mà nho chính là lựa chọn thuận tiện nhất.

Cô vừa ăn, vừa thỉnh thoảng khẽ phun ra một miếng vỏ, ngón tay thoăn thoắt hứng lấy, sau đó tiện tay ném vào không gian, xóa sạch dấu vết.

Người trong phòng live stream nhìn cô nhàn nhã nằm dưới gốc cây, vừa ăn nho vừa suy nghĩ, không khỏi cảm thấy cảnh này quá đỗi ung dung. Có người thậm chí còn băn khoăn: có phải mình đã lo lắng thừa cho cô nàng này rồi không? Nhìn xem, ăn nho thôi mà cũng ung dung hưởng thụ như thế kia.

Nhưng vẫn có người chịu không nổi sự “thảnh thơi” này mà chọc ghẹo:

Chủ bá, chuyên gia nói ăn nho không nên nhè vỏ. 

Đúng đó, chuyên gia còn bảo hạn chế chơi điện thoại, bằng không thần kinh não sẽ ảnh hưởng. 

Quý Cửu liếc màn hình, khóe miệng cong cong, bàn tay còn dính nước nho khẽ vỗ lên gối rơm, rồi lười biếng mở miệng:

“Thế chuyên gia ấy cũng nói rồi mà, chỉ cần có tiền, hơn 90% phiền não đều có thể giải quyết. Mà có tiền thì EQ lẫn IQ cũng tự nhiên tăng theo, chẳng ai còn tức giận vô cớ nữa. Có điều… tiền thì từ đâu ra, kiếm bằng cách nào, cái này thì chuyên gia lại không nói.”

Bên dưới lập tức nổ tung:

Chủ bá cô đúng là miệng độc, tôi cười chết mất! 

Ha ha ha, thật ra cô mới là người hài hước nhất. 

Quý Cửu chớp mắt, nhếch môi cười:

“Rõ ràng là mọi người chọc cười tôi trước.”

---

Buổi chiều làm việc đến khi trời đã tối sẫm, người phụ trách mới hô mọi người dừng tay.

Trở về ký túc xá thanh niên trí thức, Quý Cửu trực tiếp xách chậu cùng quần áo đi múc nước, rồi thẳng tiến về phòng tắm. Sau khi cô vừa rời đi, trong ký túc lập tức có người mở miệng bàn tán.

Một cô gái dáng người cao gầy, trạc hai mươi tuổi, nhìn thấy Quý Cửu xách thùng nước đi ra thì bĩu môi, quay sang những người khác nói với giọng mỉa mai:

“Giờ này lấy đâu ra nước ấm, còn xách thùng đi làm gì? Chẳng lẽ muốn giành chỗ tắm đầu tiên, chiếm trước phòng tắm chắc?”

Người lên tiếng đáp lại chính là Tô Phân. Cô vốn không ưa gì những kẻ hay nói xấu sau lưng người khác, liền thẳng thắn nói:

“Nếu cậu muốn tắm trước thì cũng có thể tự xách nước mà đi. Chẳng lẽ Quý Cửu xách thùng là sai? Người ta có động chạm gì đến cậu đâu.”

Nghe vậy, cô gái cao gầy kia – tên là Hoàng Kiều Kiều – lập tức trợn mắt, vẻ mặt không cam lòng. Cô ta không ngờ Tô Phân lại đứng ra bênh vực Quý Cửu, liền cười gằn, giọng đầy khinh khỉnh:

“Hừ, tôi mà thèm làm cái chuyện thô lỗ ấy chắc? Các người quên rồi sao, lúc ăn cơm trưa, cô ta còn chen trước tôi múc đầy một bát cháo đặc. Tôi nhịn không nói gì đấy!”

Tô Phân lạnh nhạt đáp lại, giọng có phần châm biếm:

“Quý Cửu buổi sáng chỉ uống được có một chén cháo loãng thôi. Sao cậu không thấy? Mà bảo là cậu nhịn, vậy thử hỏi, mỗi lần cơm vừa xong là ai luôn xin thêm chén thứ hai, đến mức mấy người khác ăn chẳng còn đủ? Trong lòng cậu không biết rõ chắc?”

Sắc mặt Hoàng Kiều Kiều hơi cứng lại, cô ta ấp úng phản bác:

“Tôi… tôi cũng chỉ nghĩ cô ta ăn rồi nên không lấy nữa. Lương thực đâu có dư dả, lỡ cô ta ăn không hết thì chẳng phải phí phạm sao? Tôi ăn hộ thì có gì sai!”

Nói xong, cô ta còn ra vẻ chính mình làm đúng, hoàn toàn không thấy bản thân có lỗi.

Tô Phân bật cười khẩy:

“Ha, cậu là dạng người thế nào, chẳng lẽ còn không rõ? Đừng tưởng ai cũng là ngốc tử để mặc cho cậu tùy tiện nói xằng nói bậy.”

Nói xong, cô cũng không muốn dây dưa thêm, liền xách quần áo cùng thùng nước, thản nhiên bước ra ngoài.

Hoàng Kiều Kiều nhìn theo bóng lưng Tô Phân, rồi lại quay sang mấy người còn lại, lớn giọng trách móc:

“Các người thấy chưa, thấy chưa! Mỗi lần nói không lại tôi thì đều bỏ đi như thế!”

Những người khác trong ký túc xá chỉ lặng lẽ liếc nhau, trong lòng đều rõ: Người ta đi là vì không muốn đôi co với cậu thôi, chứ không phải không dám cãi.

Có người thậm chí thầm nghĩ: Người này chắc đầu óc thật sự có vấn đề rồi…

---

Quý Cửu đi tắm tất nhiên không mang theo camera, cô còn cố ý để nó lại trong ký túc xá.

Kết quả là fan trong phòng livestream liền được “xem kịch” miễn phí, từng người tức giận không thôi:

Chủ bá, mau tắm nhanh lên rồi về xem lại phát sóng! 

Cửu Nhi, kẻ ăn vụng cháo, trộm cháo đã bị bắt tại trận! 

Thật sự có người kỳ lạ như thế sao? 

Tắm xong, Quý Cửu vừa lau tóc vừa mở lại màn hình xem bình luận. Thấy đám fan bàn tán rôm rả, cô tò mò bấm mở đoạn phát lại, lặng lẽ xem toàn bộ quá trình.

Cảnh tượng hiện lên, cô liếc mắt đã nhận ra ngay kẻ gây chuyện. Chính là cái người giữa trưa, lúc cô múc một bát cháo đầy, ánh mắt như muốn đâm thủng lưng cô — Hoàng Kiều Kiều.

Trong đầu Quý Cửu nhanh chóng xâu chuỗi lại. Người này không chỉ ngang ngược, mà còn nợ nguyên thân 5 đồng tiền. Mà đời trước, nguyên thân vì không thể tập trung ôn thi đại học, phần lớn cũng bởi nữ nhân này ngày nào cũng bịa đủ lý do để mượn sách vở.

Nghĩ tới đó, trong mắt Quý Cửu thoáng hiện lên tia sắc bén. Năm đồng tiền thôi, nhưng đối với nguyên thân mà nói, toàn thân cộng lại chỉ có năm hào, thế mà bên ngoài lại bị nợ đến tận năm đồng! Thật sự là chuyện vô lý đến cực điểm.

Nợ thì phải trả, nợ tiền càng không ngoại lệ. Người này, cô nhất định sẽ khiến cô ta trả lại đầy đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play