Editor: JUE

Buổi tối ăn cơm, Quý Cửu vẫn như thường lệ, đi múc một bát cháo lớn.

Tự gắp thêm hai đũa dưa chua, cô tính ra ngoài ngồi ăn để nhường chỗ lại cho người khác.

Ai ngờ vừa quay lưng thì nghe Hoàng Kiều Kiều châm chọc:

“Quý Cửu, cậu ăn kiểu gì vậy, ai còn muốn ăn nữa?”

Quý Cửu chớp mắt, cố ý làm như không hiểu.

Những người khác trong phòng cũng chẳng rõ ý gì, đều đồng loạt nhìn về phía cô, vẻ mặt toàn dấu chấm hỏi.

Thấy mọi ánh mắt đổ dồn sang mình, Hoàng Kiều Kiều ưỡn ngực, làm ra vẻ chính nghĩa:

“Ý tôi là, cậu ăn không hết thì đừng múc nhiều như vậy. Lãng phí lắm biết không?”

Quý Cửu bình thản đáp, còn nhìn cô ta đầy mong chờ:

“Tôi ăn hết được, thậm chí còn chưa đủ ấy chứ. Nếu cậu không ăn hết, có thể chia cho tôi một ít không?”

“Mỗi người chỉ có phần cố định thôi, tôi làm gì có dư. Cậu ăn còn chẳng đủ, lại còn đòi phần tôi? Thật là ích kỷ!” — Hoàng Kiều Kiều lại bắt đầu lý sự cùn.

Quý Cửu thầm nghĩ, vừa hay, cô còn đang tìm cớ để nhắc đến món nợ, vậy mà Hoàng Kiều Kiều tự dâng đến tận cửa.

Cô bày ra vẻ mặt khổ sở, nói:

“Tôi nào có, tiền trên người tôi giờ chỉ còn đúng năm hào thôi. Mọi người cũng biết lương tháng của tôi ít ỏi thế nào mà.”

Nói xong, Quý Cửu thong thả giơ năm ngón tay lên, quơ quơ trước mặt Hoàng Kiều Kiều, ra hiệu quá rõ ràng.

Nhưng Hoàng Kiều Kiều lại không hiểu ý, còn tưởng cô định… tát mình.

Cô ta lùi liền mấy bước, la oang oang:

“Không thịnh hành đánh người đâu nhé! Cãi không lại thì tính đánh người à?”

Giọng cô ta lớn đến nỗi mấy người vốn đang mang cháo ra ngoài ăn cũng quay lại hóng chuyện.

Quý Cửu thật sự muốn ôm trán.

Ban đầu còn định nể tình, cho Hoàng Kiều Kiều chút thể diện, giờ thì khỏi cần.

Cô lại giơ tay, điềm nhiên nói:

“Tôi không định đánh cậu. Ý tôi là… năm ngón tay này có giống như cậu đang thiếu tôi năm đồng tiền không?”

“Phốc—” không biết ai bật cười trước, kéo theo cả phòng đều phá lên cười.

Hoàng Kiều Kiều đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức tối.

Cô ta hoàn toàn không ngờ Quý Cửu lại nhắc đến món nợ ấy. Năm đồng kia cô ta mượn từ nửa năm trước, lâu đến mức sắp quên sạch.

“ Tôi… tôi quên mất rồi. Để lát nữa tôi trả cho cậu.”

" Không cần lát nữa. Trả ngay đi, kẻo lát nữa cậu lại “quên” tiếp.” — Quý Cửu dứt khoát.

Nhếp Tiểu Thiến ngồi một bên cũng xen vào:

“Đúng rồi đó, mau trả tiền cho Quý Cửu đi. Cậu yên tâm, tôi trông bát cháo giúp, đảm bảo lúc cậu quay lại vẫn còn nguyên.”

Một nam thanh niên trí thức cũng phụ họa:

“Đi đi, chúng tôi không giành cháo của cậu đâu.”

Đám đông đều đồng loạt lên tiếng, Hoàng Kiều Kiều càng lúc càng luống cuống.

Cô ta không ngờ sự việc lại bị đẩy đến mức này, trong lòng vừa hối hận vừa bực bội. Nếu lúc đầu không mở miệng kiếm chuyện, chắc Quý Cửu cũng chẳng nhớ đến món nợ kia. Giờ thì vừa mất mặt, vừa mất tiền.

“Được rồi, cậu chờ đó. Tôi đi lấy tiền!” — Hoàng Kiều Kiều hậm hực quay lưng bỏ đi.

Quý Cửu thấy cô ta chịu đi lấy tiền, cũng chẳng vội tìm chỗ ngồi. Cô cứ thế bưng bát cháo đứng ăn, thỉnh thoảng gắp miếng dưa chua, húp từng ngụm cháo nóng, ngon đến mức ai nhìn cũng thèm.

Trong phòng live stream, khán giả rộn ràng spam:

Chủ bá này xử lý tình huống hay ghê 

Cửu Nhi, không đi học diễn xuất thì phí quá 

Haha, mọi người có phát hiện nữ chủ vẫn ngồi ăn dưa suốt không 

Tôi toàn nhìn chủ bá ăn cháo, nhìn mà đói bụng, chắc phải gọi cơm hộp thôi 

+1, tôi cũng đặt cơm hộp rồi 

Quý Cửu vừa ăn vừa đọc lướt qua bình luận, cười nhạt:

“Nguyên thân trước kia thi trượt đại học, cũng một phần vì Hoàng Kiều Kiều này. Thời gian ôn thi, ngày nào cô ta cũng mượn sách vở, mà nguyên thân thì hiền lành, ai nhờ gì cũng đồng ý.”

Cô uống thêm một ngụm cháo rồi nói tiếp:

“Lần này, trước tiên cứ đòi lại món nợ đã.”

Chưa dứt lời, Hoàng Kiều Kiều đã quay lại, trong tay cầm mớ tiền hào.

Cô ta hậm hực ném tiền vào tay Quý Cửu:

“Đếm kỹ đi nhé, đừng bảo là chưa đủ.”

Quý Cửu thong thả đếm từng tờ, vừa khéo đúng năm đồng:

“Ừm, đủ rồi. Có điều…”

“ Có điều gì nữa?” — Hoàng Kiều Kiều giật thót, cảnh giác.

Quý Cửu chậm rãi ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ:

“Có điều lúc cậu mượn tôi, đó là năm tờ tiền một đồng.”

Hoàng Kiều Kiều vừa nghe, thì ra là chuyện này, trong lòng thầm nghĩ: Quý Cửu này nói chuyện càng lúc càng khoa trương.

---

Cơm chiều ăn xong, cả trại thanh niên trí thức cũng chẳng có hoạt động giải trí gì đặc biệt. Vài người tụ tập ở nhà chính tán gẫu, chuyện trò rôm rả.

Quý Cửu thì không có hứng thú, cũng chẳng muốn chen vào. Cô trở về ký túc, nằm thẳng trên chiếc giường cứng cáp, nhớ tới chuyện ban ngày đã hứa với fan sẽ mở phần thưởng.

Nói thì phải làm. Cô mở giao diện thương thành, tiện tay lướt qua khu hiện đại. Lướt một hồi, ánh mắt liền dừng lại trên vài bức tranh chữ.

Giá cả cũng không đắt, một bức chỉ khoảng một nghìn tệ. Thế là cô hạ đơn mua năm bức.

Cầm một bức lên xem, cô nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt.

Đúng lúc đó, camera vô tình lia qua, để lộ bức tranh trong tay cô. Bình luận lập tức nổ tung:

Chủ bá, đây chẳng lẽ là bút tích thật sao? 

Ở đây có cao nhân nào rành về lĩnh vực này không? Mau vào xem hộ! 

Tôi nghiên cứu tranh chữ nhiều năm, nhìn qua màn hình thì cũng khó khẳng định, nhưng bức này… rất giống hàng thật. 

Không đùa chứ? Nếu là thật thì ít cũng phải năm mươi vạn! 

Trong số fan, có một người vốn là nhà sưu tầm tranh chữ, ngày thường ít khi nói chuyện.  

Quý Cửu vẫn chẳng hề biết mấy bức tranh mình vừa mua lại có thể giá trị kinh người đến thế. Cô thản nhiên đem cả năm bức bỏ hết vào hòm bưu điện, coi như phần thưởng rút thăm cho fan.

Cắt xong giao diện bình luận, cô mới chợt thấy dòng chữ “50 vạn” kia hiện lên trong màn hình.

Quý Cửu sững người, nuốt khan một ngụm nước bọt:

“50 vạn? Là nhân dân tệ thật sao?”

Chủ bá, đừng nói với tụi tôi là cô không biết thật giả nhé? 

Quý Cửu, mau đem tranh lại cho tụi tôi xem lần nữa đi! 

Quý Cửu: “……”

Cũng muốn cho mọi người xem lắm, nhưng tôi đã gửi đi hết rồi, lấy đâu ra nữa…

Cô hít sâu một hơi, cố tự trấn an mình: Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Đã xuyên qua còn không sợ, thì một bức tranh mấy chục vạn có đáng gì? Ở đây chẳng phải vẫn còn cả bó cái 50 vạn khác sao?

Nghĩ đến vậy, trong lòng cô mới thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Các fan thấy Quý Cửu ngẩn người, còn tưởng rằng cô không khỏe:

Chủ bá,  không thoải mái sao? 

Hẳn là mệt quá rồi, chắc bận việc nhiều quá nên kiệt sức thôi. 

Quý Cửu cười khẽ, giải thích:

“Không phải, tôi chỉ vừa mới nghĩ đến chuyện rút thăm trúng thưởng thôi. Các bạn chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Phần thưởng lần này cô đã sớm đặt vào mục rút thăm, lấy ra có chút “khó coi”, nhưng so với số tiền fans bỏ ra xoát lễ vật thì chút quà ấy chẳng đáng là bao. Trong lòng cô, đây coi như là một loại hồi đáp chân thành.

Thời khắc chuẩn bị! 

Chủ bá, chờ chút, tôi lại cho cô một tòa lâu đài! Cảm giác cống hiến lần này của tôi còn chưa đủ lớn, lỡ không trúng thì uất ức lắm! 

Lời vừa dứt, trên màn hình công tần liền hiện ra một tòa lâu đài lộng lẫy.

Quý Cửu đếm số 0 theo sau phần thưởng ấy, ánh mắt lóe sáng — bảy số!

Cô chớp mắt, rồi nở nụ cười dịu dàng:

“Cảm ơn đại lão đã đánh thưởng, vậy tôi bắt đầu rút thăm nhé. Chúc mọi người vận khí thật tốt.”

Ý niệm vừa động, cô nhấn vào nút bắt đầu.

Chưa tới một giây, kết quả đã hiện ra.

Một số fans không trúng bắt đầu ngao ngao kêu khổ:

Oa, chủ bá, lần sau rút thăm là khi nào? Tôi lại chẳng trúng gì! 

Trên lầu +1, tôi còn xoát tận 2 cái du thuyền cơ mà, sao cũng chẳng tới lượt tôi vậy trời. 

Ha ha, tôi trúng một bức tranh chữ rồi, cảm ơn chủ bá! 

Ta cũng trúng một bức, vận khí thật không tệ. 

Chủ bá, quà khi nào thì đến a? 

Quý Cửu gật đầu, nghiêm túc dặn dò:

“Đại khái một lát nữa là tới rồi. Các bạn nhớ đừng điền sai địa chỉ, chỗ này gửi hàng đều dựa vào địa chỉ thật mà.”

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau có người báo tin:

Nhận được rồi! Nhưng tôi không chắc thật giả, trễ chút phải nhờ người giám định. Dù sao cũng cảm ơn chủ bá! 

Ngay sau đó, một người khác bình luận, giọng đầy chấn động:

Là thật đấy! Tôi cũng vừa trúng được một bức, đã nhờ người giám định xong — chính phẩm, ít nhất giá trị cũng trên 100w! 

Người này không ai khác, chính là vị nhà sưu tập tranh chữ vừa mới tặng cô một tòa lâu đài.

Cả phòng chat lập tức bùng nổ:

Trời ơi, hâm mộ quá! Chủ bá như thế này không công bằng nha! Dựa theo giá trị cống hiến mà tính thì chúng ta mấy người không có tiền xoát lễ vật cả đời chắc cũng chẳng bao giờ chạm được phần thưởng đâu. 

Quý Cửu nhìn thấy luồng bình luận ấy, bèn kiên nhẫn giải thích lại lần nữa:

“Không phải chỉ dựa vào cống hiến giá trị đâu. Kinh nghiệm giá trị cũng được tính, mọi người không xoát lễ vật vẫn có cơ hội như thường. Đừng lo, tôi sẽ không thiên vị.”

Chú thích: 

Tui sẽ chú thích tiền “hào” khác với tiền “đồng” để mọi người dễ bè so sánh hơn nhé.

Đồng là đơn vị tiền chính.

Hào là đơn vị nhỏ hơn đồng, tính như sau:

 1 đồng = 10 hào 

“100w” = 1,000,000 (NDT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play