Editor: JUE
Quý Cửu sau một trận choáng váng, mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường tre nứa cũ kỹ.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, tường vôi xám xịt, phía trên treo một bức chân dung Chủ tịch, bên cạnh còn dán một tờ lịch năm 1977.
Ký ức đêm qua ập về—cô bị buộc phải ký kết với cái hệ thống phát sóng trực tiếp kia.
Trong đầu cô khẽ gọi thử:
“Hệ thống, ngươi còn đó không? Lên tiếng một cái đi.”
Âm thanh máy móc vang lên ngay tức khắc:
“Bổn hệ thống tùy thời trực tuyến, không cần lo lắng.”
Quý Cửu xoa trán, đầu vẫn hơi choáng:
“Vậy ta nên thao tác thế nào?”
“Hệ thống hiện đang truyền tống dữ liệu hướng dẫn cùng cốt truyện. Thỉnh ký chủ nằm yên tiếp thu.”
Cô đành ngoan ngoãn nằm xuống. Ngoại trừ cơn đau đầu âm ỉ, trong óc trống rỗng, mơ màng đến mức suýt ngủ quên. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp nhắm mắt, đầu cô đột nhiên đau nhói, ký ức một người khác ào ạt tràn vào.
Đây là một thế giới thuộc năm 1977. Nguyên chủ tên Quý Tửu, mười sáu tuổi, diện mạo thanh tú. Tên gọi nghe giống cô, chỉ khác chữ viết.
Thế giới này vốn được dựng nên từ một quyển tiểu thuyết niên đại văn, tên là 《Trọng Sinh: Dưới Hương Thôn, Tiểu Thanh Niên Trí Thức》.
Mà nguyên chủ trong sách còn chẳng tính là nữ phụ, chỉ là một nhân vật mờ nhạt bên cạnh, xuất hiện đúng ba lần vì tình cờ cùng ở chung ký túc với nữ chính khi xuống nông thôn.
Quý Cửu bĩu môi, thật sự (speechless). Dựa theo ký ức, hiện tại là tháng 8 năm 1977, nguyên chủ mới xuống nông thôn chưa đầy một năm. Ngay sau đó, đất nước mở lại kỳ thi đại học.
Từ “speechless” trong tiếng Anh dịch ra nghĩa gốc là câm nín, nghẹn lời, không nói nên lời.
Trong ngữ cảnh thường dùng (đặc biệt là mạng xã hội, tiểu thuyết, chat hằng ngày):
Speechless = quá sốc, quá bất ngờ, quá tức, hoặc quá bất lực → đến mức không biết phải nói gì.
Nó mang sắc thái hơi hài hước, kiểu như: “Hết nói nổi”, “Cạn lời”, “Muốn nói mà chẳng biết nói gì”, “Bó tay luôn”…
Đây vốn là cơ hội nghìn vàng! So với bao thanh niên trí thức lận đận, nguyên chủ đúng là số đỏ. Thành tích của cô ấy cũng không tệ, chỉ cần chăm chỉ ôn tập, đỗ đại học không phải chuyện khó.
Kết quả thì sao? Người thì tới mượn tài liệu ôn tập, kẻ lại đến mượn sách giáo khoa, ngày qua ngày kéo lùi tiến độ học của bản thân. Cuối cùng lạc mất cơ hội, trượt thi.
Cô ấy vốn chỉ trách bản thân, nhưng càng thi càng tệ, tâm lý ngày một sa sút. Sau cùng, chịu không nổi đả kích, liền buông xuôi mà gả cho một người đàn ông địa phương.
Đáng tiếc, đối tượng lại là kẻ lười nhác. Hôn nhân thê thảm, cô ấy phải nai lưng làm ruộng, nuôi con, còn phải gánh cả chồng. Một đời mờ mịt như nông phụ, đến khi chết đi vẫn nuốt không trôi nỗi bất cam.
Trước khi nhắm mắt, cô ấy thề độc: nếu có kiếp sau, nhất định phải thi đỗ đại học, thoát khỏi thôn xóm tăm tối, tuyệt không để bản thân bị chôn vùi lần nữa.
Chính vì lời thề ấy mà hệ thống tìm được cô, dùng nửa công đức của cô ấy để trao đổi cơ hội trọng sinh và một lần nữa dự thi đại học.
Quý Cửu nghe xong thì nghẹn họng, thầm phun trào: một ván bài ngon như vậy, lại bị đánh tan nát.
“Hệ thống, vậy ý nguyện của nguyên chủ là nhất định phải vào đại học sao?”
“Đúng vậy. Thỉnh ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.”
“……” Quý Cửu câm nín. Ta đây một đứa còn chưa tốt nghiệp trung học, ngươi bảo ta thi đỗ đại học, rốt cuộc là khó xử ta, hay thật sự muốn giết ta đây?
Cô cảm thấy cần phải cứu lấy bản thân, bèn thương lượng:
“Có thể đổi ý nguyện khác không? Ví dụ như… làm giàu? Trở thành phú hộ số một cả nước ấy?”
So với việc đi thi đại học, làm giàu rõ ràng dễ dàng hơn nhiều. Thời đại này kinh tế chuẩn bị bùng nổ, chỉ cần có đầu óc, kiếm tiền không thành vấn đề. Đến lúc đó cô còn có thể trải nghiệm trước cảm giác làm người có tiền!
Nhưng tiếng nói lạnh lùng của hệ thống ngay lập tức phá vỡ ảo tưởng ấy:
“Một khi hứa nguyện, tuyệt đối không thể sửa đổi. Thỉnh ký chủ dốc sức hoàn thành.”
Quý Cửu: “……”
Được thôi, trời sập xuống cũng đành chống.
Cô hít sâu một hơi, bất lực nói:
“Vậy mở phát sóng trực tiếp đi.”
“Xác nhận mở phát sóng trực tiếp. Thỉnh ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời tích cực kiếm thêm tiền tệ.”
Quý Cửu khinh bỉ:
“Rõ ràng là ngươi muốn kiếm tiền, cần gì giả vờ vì ta chứ?”
Ngay từ đầu, Quý Cửu liền có dự cảm — hệ thống này chắc chắn không phải đồ dễ xơi.
Hệ thống: “……”
“(Chủ bá) kiếm tiền, bổn hệ thống mới có thể kiếm tiền. Cho nên lợi ích song hành.”
“Chủ bá” (主播) là một từ gốc từ tiếng Trung, chỉ:
Người lên sóng trực tiếp (livestream), phát sóng, làm MC, host, streamer trên các nền tảng mạng (Douyin, Bilibili, Huya, TikTok, v.v…).
“Chủ” = người chủ trì, dẫn dắt.
“Bá” = viết tắt của “phát sóng” (广播, 播放).
Vậy nên “chủ bá” = người phát sóng, người dẫn chương trình, streamer.
Quý Cửu: “……” Đúng là ngụy quân tử.
Đúng lúc này, không gian phát sóng trực tiếp khởi động, làn đạn đã bắt đầu nhấp nháy:
【 Ủa, chủ bá? Đây là chỗ nào thế, sao ánh sáng mờ vậy? 】
【 Cái phòng phát sóng này… trông cứ hoài cổ sao ấy. 】
【 Chủ bá, cô đang quay cái gì, kịch bản thời xưa à? 】
Quý Cửu nhìn trước mặt màn hình tựa như một chiếc máy tính bảng, trên đó hiện ra giao diện quen thuộc của phòng live stream. Một cảm giác từng quen thuộc trong kiếp trước lại trở về.
Cô thử click mở bảng chức năng, liền thấy danh sách thế giới được kết nối. Lúc này, chỉ có mục “thế giới hiện đại” sáng đèn, còn lại đều tối om. Rất rõ ràng — khán giả đang xem đều là người hiện đại.
Quý Cửu tỉ mỉ quan sát thêm, phát hiện còn có các mục như thương thành, trữ vật không gian, bảng lễ vật, hệ thống vận chuyển bưu kiện. Xem sơ qua một lượt, cô quyết định làm theo hướng dẫn, mở miệng giới thiệu bản thân.
“Chào mọi người, tôi là Quý Cửu. Hoan nghênh đã đến phòng live stream của tôi. Hiện tại bối cảnh là thập niên 70, chính xác là năm 1977.”
Giọng cô vừa dứt, làn đạn lập tức nổ tung:
【 1977 á? Vậy 1978 đâu? 】
【 Chủ bá chắc đang diễn kịch bản niên đại văn đi? 】
【 Diễn xuất chân thật ghê, cảm giác như xuyên không thật vậy. 】
【 Mấy người nhìn chưa, trên tường có lịch 1977 kia kìa. 】
【 Đỉnh thật, cái phong cách này đúng là hoài cổ cực kỳ. 】
Quý Cửu chỉ cười cười, không giải thích thêm. Dòng người kéo vào phòng live càng lúc càng đông, chẳng mấy chốc đã lên tới vài trăm.
Cô không biết, lúc này phòng live của cô đã được đẩy thẳng lên top trong các nền tảng phát sóng hiện đại.
Quý Cửu điều chỉnh lại tư thế ngồi, thay quần áo gọn gàng giống như thói quen hằng ngày của nguyên chủ. Cô lấy bàn chải và kem đánh răng ra, ngẫm nghĩ một chút rồi lại bỏ bàn chải xuống. Ở thời đại này vốn không phổ biến, nếu cô dùng, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Thế là cô bôi một chút kem đánh răng lên ngón trỏ, múc một chén nước, xúc miệng rồi bắt đầu chà răng. Làm cho có thôi, miễn bị người khác nhận ra không đúng chỗ.
Xong việc, cô cầm đồ cất lại, vừa lúc nghe tiếng gọi:
“Ăn cơm thôi!”
Trong ký ức liền hiện ra một cái tên — Tô Phân. Đây là thanh niên trí thức hiếm hoi từng đối xử tốt với nguyên chủ.
Trong nhà chính, hơn mười thanh niên trí thức đã ngồi quanh bàn. Ai nấy đều lặng lẽ, hiển nhiên mới tỉnh dậy chưa lâu.
Quý Cửu nhanh chóng nhập vai, cùng họ ngồi xuống ăn sáng. Theo thường lệ, ai múc cháo muộn thì chỉ còn nước cơm loãng. Nguyên chủ từng trải qua cảnh này — vì ngủ quên mà đến sau, kết quả chỉ được một bát nước cháo nhạt như nước rửa nồi.
Quả nhiên, đến lượt cô múc thì trong nồi đã gần cạn, chỉ còn một chén nước cơm lỏng bỏng.
Khán giả trong phòng live lập tức bùng nổ:
【 Trời, đây đúng là phong cách niên đại xưa! 】
【 Hoàn cảnh chân thật quá đi, cái bếp đất kia mới là 70s chính hiệu. 】
【 Đây là show “nhớ khổ để hưởng ngọt” à? 】
【 Chủ bá nhìn xinh mà, sao ăn mặc thôn quê vậy? Hay cố ý hóa trang? 】
Quý Cửu cúi đầu, múc một chén nước cơm, trong lòng thầm quyết định — buổi trưa nhất định phải bù lại, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.
Ăn xong, cô cùng các thanh niên khác đội nón rơm đi ra đồng làm việc. Lúc này mới có chút rảnh để liếc nhìn màn hình live.
Khi thấy con số người xem đã vượt mười vạn, cô thoáng chấn động, vội cúi đầu che giấu cảm xúc.
Cô chọn vài câu hỏi tiêu biểu để trả lời:
“Nơi này đúng là bối cảnh niên đại 1977, trong một quyển tiểu thuyết. Tôi mang hệ thống phát sóng trực tiếp xuyên đến đây, tên là Quý Cửu. Một lần nữa, xin chào mọi người.
Các bạn có thể thấy tôi, điều đó chứng minh tôi và các bạn vốn không cùng một thế giới.
Đúng rồi, hiện tại tôi nghèo rớt mồng tơi, cơm còn không đủ ăn. Các bạn có lòng thì nhớ tặng chút lễ vật để tôi có bữa cơm no nha.”
Nói xong, cô lại bổ sung:
“À, nhiệm vụ của tôi ở thế giới này chính là phải thi đỗ đại học. Các bạn hẳn cũng biết, năm 1977 tháng 10 mới khôi phục kỳ thi. Hiện giờ đã là tháng 8, nói cách khác, tôi chỉ còn chưa đầy hai tháng để ôn tập.”
Khán giả sôi nổi:
【 Gửi tên lửa, chủ bá uống bát cháo cho no nè. 】
【 Tin nổi không? Tôi thấy cô ấy diễn giỏi quá thôi. 】
【 Diễn xuất này mà đi đóng phim chắc ăn giải. Thưởng 188 đóa hoa! 】
【 Khoan, thực sự có người tặng quà này! 】
【 Lần đầu thấy chủ bá mới lên sóng 40 phút mà đã hơn 15 vạn người xem, còn đứng top khắp nền tảng. 】
【 Không phải chứ, đây là phát sóng trực tiếp đa nền tảng à? 】
【 Đúng vậy, tôi vào từ Đấu Âm. 】
【 Tôi thì từ Đam Mê tiến vào. 】
【 Cái gì? Vậy chúng ta cùng ở trong một phòng nhưng lại đến từ phần mềm khác sao?! 】
Đúng thế. Phòng live của Quý Cửu từ lúc mở sóng đã tăng người xem với tốc độ bất thường, lập tức khiến hậu trường chú ý. Chỉ sau vài phút, vô số khán giả tinh ý đã phát hiện: bọn họ từ những nền tảng khác nhau nhưng lại cùng tụ về phòng live này
Cùng lúc đó, phòng live của Quý Cửu cũng được đẩy lên hot search toàn mạng.
Bình luận cuồn cuộn như triều, nhưng Quý Cửu chỉ lướt qua, không mấy để tâm. Bởi vì cô biết, nữ chính của thế giới này sắp xuất hiện. Theo trí nhớ, đối phương tuyệt đối không phải loại nhân vật dễ đối phó. Nếu cô sơ hở, nhất định sẽ bị phát hiện ngay tức khắc.
Cho nên, cô phải bình tĩnh — từng bước một, từ từ thích ứng.
P/s: mọi ngừi có thích thể loại xuyên nhanh không nè? Tui nhử trước đó nha
Với lại mọi ngừi có thích tui chú thích từ khó như chương này không hay là gom lại 1 lần r chú thích ở cuối trang nè. Mọi ngừi thích cái nào hơn nè, nhớ báo tui vs nha iu iu~~