Editor: JUE

Quý Cửu hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tâm trạng, bắt chước dáng vẻ nguyên thân, tò mò ngẩng đầu nhìn Nhếp Tiểu Thiến. Trong mắt cô còn vương chút nghi hoặc, gần như sắp tràn ra.

Nhếp Tiểu Thiến thấy phản ứng của Quý Cửu thì hơi giật mình, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm. Chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện ra điều gì bất thường của mình? Nghĩ vậy nhưng ngay sau đó, cô ta lại tự phủ định. Dù sao việc mình trọng sinh, cơ duyên kỳ lạ như thế, sao có thể dễ dàng bị người khác đoán trúng?

Quý Cửu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, liền hiểu ngay trong lòng cô ta đang suy nghĩ lung tung. Cô dứt khoát chủ động mở miệng, phá tan bầu không khí:

“Nhếp Tiểu Thiến, sao hôm nay cậu lại về sớm vậy? Không phải còn đi làm thêm sao?”

Quả nhiên, vừa nghe thế, sắc mặt Nhếp Tiểu Thiến khẽ giãn ra, căng thẳng giảm đi không ít.

Cô ta đi đến bên cạnh Quý Cửu, sóng vai cùng nhau bước đi, vừa đi vừa nói:

“Dạo trước tôi thấy cậu hình như có mang theo sách giáo khoa cấp ba. Cậu có thể cho tôi mượn không? Lúc rảnh rỗi tôi muốn ôn tập thêm một chút.”

Câu nói tưởng chừng rất bình thường ấy lại khiến Quý Cửu thoáng sửng sốt. Thì ra ban nãy Nhếp Tiểu Thiến chỉ vì chuyện này mà hoảng sợ, may quá không phải vấn đề khác.

Quý Cửu không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy nhắc đến việc mượn sách thì phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Nhưng rồi lập tức kìm lại. Nếu cự tuyệt, chẳng phải sẽ khiến đối phương nghi ngờ sao? Bởi vì kiếp trước, Quý Cửu chưa từng từ chối ai mượn sách. Giờ mà làm khác đi, chẳng phải càng lộ sơ hở, giống như đang che giấu gì đó?

Nghĩ vậy, cô đành phải tìm cách ứng phó thật khéo léo.

Trong phòng livestream, người xem nhìn cảnh hai người đối đáp thì cười thích thú. Trước đó, họ đã thấy bản tóm tắt nhiệm vụ và nguyên vọng của nguyên thân do Quý Cửu công bố trên màn hình, nên rõ ràng biết nữ chủ và nam chủ là ai. Lúc này nhìn cảnh Nhếp Tiểu Thiến và Quý Cửu nói chuyện, còn đấu trí đấu tâm, khán giả càng hào hứng, không ít người chen nhau thả bình luận góp ý:

Chủ bá đừng cho mượn, cho rồi thì chẳng còn gì để nói.

Chủ bá, cô thử hỏi xem mượn để làm gì, dù sao thì có học cũng không thi đỗ được đại học đâu.

Cửu Nhi, cô có thể giả vờ đồng ý, rồi bảo nếu đã mượn thì cùng nhau ôn tập. Nữ chủ đâu phải ngu ngốc, học lực chắc chắn không tệ. Biết đâu còn có thể dạy cô.

Quý Cửu tình cờ ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy cả một loạt bình luận dài dằng dặc ấy. Trong nháy mắt, cô liền nghĩ ra cách trả lời.

Nhếp Tiểu Thiến thấy Quý Cửu mãi không lên tiếng, còn tưởng cô định từ chối, trong lòng hơi lo lắng.

Đúng lúc ấy, Quý Cửu khẽ cười, giọng nói có chút ngượng ngùng:

Cậu muốn mượn sách ôn tập thì được thôi… nhưng nếu tôi gặp chỗ không hiểu, có thể hỏi cậu được không? Tôi chưa từng bỏ bê học tập, nhưng thật sự vẫn còn nhiều vấn đề không biết cách làm.”

Thực tế, cô nào chỉ là không biết làm, ngay cả xem sách cũng có đoạn chẳng hiểu nổi. Nguyên thân còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở, làm sao nắm vững được kiến thức cấp ba? Cho dù dung hợp ký ức trước kia, cô cũng chỉ hiểu lõm bõm, miễn cưỡng nắm được vài phần cơ bản, chứ còn lâu mới đủ để thi vào trường đại học tốt.

Nhếp Tiểu Thiến nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, không ngờ Quý Cửu lại đưa ra yêu cầu như thế. Trong ký ức kiếp trước, Quý Cửu vốn là một người dễ nói chuyện. Nghĩ đến việc trước đây cô ấy vì cho người khác mượn sách mà lỡ mất cơ hội ôn tập, thi trượt, trong lòng Nhếp Tiểu Thiến bất giác dâng lên chút thương cảm.

Nghĩ đến việc hai người có thể cùng nhau học, vừa trao đổi vừa dò bài cho nhau, Nhếp Tiểu Thiến liền mỉm cười:

“Được thôi. Có những chỗ tôi cũng không chắc chắn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau học, cùng kiểm tra lẫn nhau.”

Quý Cửu làm ra vẻ như vừa phát hiện một mặt khác của đối phương, bật cười nhẹ:

“Không ngờ Nhếp Tiểu Thiến cậu lại dễ gần như vậy. Trước kia tôi còn tưởng cậu không thích nói chuyện với tôi cơ.”

“...”

Nhếp Tiểu Thiến sững lại. Câu nói ấy, nghe thế nào cũng giống như cô ta trước giờ chưa từng chủ động bắt chuyện với Quý Cửu. Nghĩ kỹ lại, quả thật ở kiếp trước, cô ta hiếm khi trò chuyện cùng người khác, đúng là có phần lạnh nhạt thật.

Nghĩ đến đây, cô ta đành xấu hổ mỉm cười, không nói gì thêm.

Trong phòng livestream, khán giả lập tức nổ tung:

Nữ chủ xinh đẹp thế này, ai ngờ bị chủ bá nói một câu làm nghẹn họng luôn, biểu cảm kia đáng yêu quá!

Ha ha, nữ chủ vốn thông minh lạnh lùng trong tóm tắt giới thiệu đâu rồi? Nhìn cô ấy xấu hổ kìa.

Cửu Nhi, đừng trêu nữa, trêu thêm chắc cô ấy muốn chui xuống đất mất.

Quý Cửu nhìn gương mặt đang lúng túng của người bên cạnh, không nhịn được nghĩ: Đây chẳng phải là nhịp muốn “cùng nhau xuống đất tìm khe nứt mà chui vào” sao?

Trong trí nhớ kiếp trước, kết cục của nữ chủ không mấy tốt đẹp. Cùng nam chủ cứ hiểu lầm hết lần này đến lần khác, cuối cùng chẳng thể ở bên nhau. Nhưng ở đời này, có không gian, có cơ hội trọng sinh, vừa trở về cô ấy đã quyết tâm ôn tập lại, muốn thi đỗ một trường đại học tốt, tạo cảm giác nguy cơ cho nam chủ và từ đó giữ chắc mối tình.

Quý Cửu nghĩ thầm, chuyện của người khác để họ lo, mình xen vào làm gì. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cách không phải xuống đồng làm việc. Dù sao cô chỉ còn hai tháng để ôn tập, tin tức về kỳ thi đại học tháng sau mà công bố, chắc chắn sẽ gây chấn động cả đội. Nếu không chuẩn bị sớm, đến lúc đó e rằng sẽ chẳng kịp trở tay.

Đang suy nghĩ, một nhóm mười mấy người đã ồn ào kéo đến, chia nhiệm vụ đồng áng cho các thanh niên trí thức.

Đúng dịp đang mùa thu hoạch, công việc giao cho họ chính là gặt sạch lúa ngoài ruộng, mang về nộp đủ sản lượng mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Quý Cửu ngẩn người nhìn cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ trải dài trước mắt, hạt thóc óng ánh dưới nắng. Cô bỗng thấy ý nghĩ “không phải làm đồng” của mình quả thật chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Ống kính livestream theo tầm mắt cô lia xuống, trước mặt là biển lúa vàng ươm, trên cao ánh nắng ban mai rải xuống, từng tia sáng rực rỡ đều được ghi lại rõ ràng.

Khán giả lập tức rộn ràng:

Trời ơi, cảnh này đẹp quá! Chủ bá, cho tụi mình xem thêm lần nữa đi!

Xem thêm lần nữa á? 1

? 2

?

Dưới chân là ruộng lúa, chóp mũi là mùi hoa, nhân gian giản dị mà lay động lòng người. Chủ bá có được cơ duyên thế này, đúng là khiến phàm nhân chúng ta chỉ biết ngưỡng mộ.

Người trên kia văn chương quá đỉnh luôn.

Cuộc sống của chủ bá, vừa có thơ vừa có xa xôi, lại có cả hương lúa, hồn quê.

Không khí cả phòng livestream bỗng trở nên yên bình lạ thường, cảnh sắc đời thường lại mang đến dư vị khiến ai nấy đều say mê.

Quý Cửu ngồi xổm xuống, dùng từng đống thóc vàng che khuất nửa người, vừa làm vừa liếc màn hình livestream. Nhìn những dòng bình luận không ngớt, cô bỗng nổi hứng, cười nói:

“Xe thì tôi không phơi ra được, nhà cũng không phơi nổi, chỉ có thể phơi thóc và nắng thôi.”

Nói xong, cô liền khẽ động ý niệm, điều khiển camera quét một vòng toàn cảnh, quay trọn biển lúa vàng óng ánh.

Ngay lập tức, âm thanh thưởng quà điện tử dồn dập vang lên.

Cửu Nhi, xe thì tôi không tặng được, nhà cũng không tặng được, nhưng du thuyền thì có thể nhé!

Ngay sau đó, hệ thống thông báo vang lên chói tai — người dùng XXX tặng một chiếc du thuyền trị giá 100.000 tệ!

Bình luận nổ tung:

Oa! Đại lão thật sự, nói tặng là tặng, không hề chần chừ!

Chiếc du thuyền giá trăm ngàn mà bảo đưa liền đưa, đây mới gọi là đại lão chân chính!

Đại lão, có cần vật trang sức bên chân không ạ?

???

Quý Cửu ngạc nhiên chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, liên tục cảm ơn từng người gửi quà.

Cô mở bảng thống kê, phát hiện số tiền thưởng mình nhận đã hơn 110.000 tệ. Dù phải chia đôi với hệ thống, phần còn lại của cô cũng gần 60.000 tệ.

Số tiền này, kiếp trước cô chưa từng dám mơ tới. Lúc đó làm streamer mãi vẫn lẹt đẹt, có ngày thu nhập không nổi trăm tệ. Vậy mà vẫn còn tự tin rằng bản thân “sẽ hot” – nghĩ lại đúng là tự tin mù quáng.

Vừa cắt lúa, cô vừa mở cửa hàng trong hệ thống. Ban đầu tưởng chỉ bán mấy đạo cụ livestream hay hàng ảo, ai ngờ càng nhìn mắt càng sáng.

Phi thuyền, xe bay, robot, súng laser, đạn đạo… tất cả đều có. Nhưng đó chưa phải điều làm cô kinh động nhất.

Điều khiến tim cô đập thình thịch chính là — các loại công pháp tu tiên, linh căn, pháp khí trong truyền thuyết!

Cô gần như không tin vào mắt mình. Đây… đây là thật sao?

Trong đầu, Quý Cửu lập tức đặt câu hỏi. Hệ thống, vì nể cô vừa kiếm được hơn mấy vạn, tạm kiên nhẫn giải thích:

Ý nghĩa là, chỉ cần cô có đủ số dư, thì có thể mua. Nhưng công pháp chỉ có hiệu lực ở thế giới hiện tại. Bước sang thế giới tiếp theo, toàn bộ sẽ mất đi.”

Quý Cửu cau mày:

Vậy chẳng phải là mua một lần, dùng một lần sao?”

Hệ thống đáp:

Công pháp sẽ được khắc ghi vào trí nhớ của chủ bá. Nhưng sang thế giới mới, cô phải tự tu luyện lại từ đầu. Trên đời này vốn không có chuyện không làm mà hưởng. Nếu có… coi như ta chưa từng nói.”

Nói xong, hệ thống im lặng, không thêm lời nào nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play