Đứa con trai út và đứa cháu trai đúng là điểm yếu của bà nội Bạch Loan Loan. Bị cô nhắc đến chuyện này, sắc mặt bà ta lập tức tái lại như bị bóp cổ, không dám nói gì thêm. Nhưng ánh mắt vẫn trợn trừng nhìn cô đầy tức tối như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc này, hai kẻ vừa nãy còn đứng lấp ló phía sau là con trai út của bà và thằng cháu yêu quý cuối cùng cũng lên tiếng: "Loan Loan, ba anh nuôi dưỡng bà nội, chuyện chăm sóc bà nội về sau chắc em phải gánh thay chứ nhỉ?"
Bạch Loan Loan nhướng mày, cười lạnh: "Ồ, thế bà nội muốn bao nhiêu?"
Bà nội đảo mắt liếc con trai út một cái, vội vã mở miệng: "Mỗi tháng mười triệu."
Bạch Loan Loan, luật sư và những người xung quanh cùng quay lại nhìn nhau, ai nấy đều không tin nổi tai mình. Thật biết mở miệng đòi.
Bạch Loan Loan bật cười khinh bỉ: "Bà chắc không phải lú lẫn rồi đấy chứ? Mười triệu một tháng mà bà cũng dám nói ra? Nếu thật sự muốn bàn chuyện phụng dưỡng, tôi không ngại để ba tôi trở về thương lượng với bà. Nhưng cho bà nhắc nhở một câu, khi bà còn có con ruột, thì tôi chỉ là cháu gái không có trách nhiệm phải lo chuyện đó."
Nói xong, cô quay sang nhìn thẳng nhóm chú út: "Nếu chú và gia đình chú sống đàng hoàng như ba tôi thì đến lúc cần, tôi sẽ thay ba làm tròn đạo hiếu."
Chú út vừa định há miệng cãi, nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng kia của cô, bỗng chột dạ. Đó không phải là sự tức giận, không có đe dọa, không có cảnh báo mà chỉ đơn giản là một sự bình tĩnh đến mức tàn nhẫn, khiến người ta cảm thấy mình chỉ là một hạt bụi, chẳng đáng để cô bận tâm.
Chính ánh mắt đó khiến chú út lập tức ngậm miệng, sống lưng lạnh toát. Linh cảm mách bảo, nếu còn làm loạn nữa, hậu quả e rằng mình không gánh nổi. Còn đang đứng đực ra đó, bà nội thấy cô cháu gái xưa nay vẫn chướng mắt nay lại dám đe dọa con trai cưng của mình, lửa giận bùng lên, lập tức hét lớn:
"Con nhóc chết tiệt kia, tao..."
Chưa mắng xong, Bạch Loan Loan đã giơ ra một tập tài liệu, cắt ngang lời bà: "Nếu bà không quản nổi cái miệng của mình, tôi không ngại giao mấy thứ này cho cảnh sát. Xong rồi tôi thay ba làm tròn đạo hiếu luôn một thể."
Bà nội cau mày mở tập giấy, còn chú út bên cạnh thì như nhớ ra điều gì, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Bà nội nhìn lướt qua xấp tài liệu, từ vẻ mặt khó chịu chuyển sang sững sờ, rồi bắt đầu hoảng hốt nhìn con trai mình.
Chú út giật phắt tập giấy từ tay bà, đọc xong thì sắc mặt lập tức trắng bệch, trán toát mồ hôi, ánh mắt lo sợ nhìn cô: "Sao… sao cháu biết chuyện này?"
Bạch Loan Loan không trả lời. Thực ra, trong tập giấy chẳng có gì to tát, chỉ là bằng chứng chú út tham gia đánh bạc và chơi gái. Tuy chưa đến mức tội nặng, nhưng cũng đủ để đi bóc lịch vài năm. Ngoài ra còn có một đống chuyện mờ ám của con trai chú ta đã làm, toàn là việc ba cô đã âm thầm điều tra trước đó.
Vì đoán trước được bà nội sẽ lại giở trò, nên ba cô đã chuẩn bị sẵn, bởi vì ông hiểu, trong lòng bà, chỉ có cậu con út mới là “bảo bối”.
Bạch Loan Loan nhìn chú út đang hoảng loạn, lạnh nhạt nói: "Phí sinh hoạt cho bà nội sẽ vẫn giữ nguyên như trước, không hơn, cũng không thiếu. Sẽ được chuyển vào tài khoản đúng hạn. Nhưng chú nên quản bà cho tốt. Tôi nghĩ hai bên không còn lý do gì để liên lạc nữa, đúng không chú?"
Chú út lúc này mới thực sự cảm nhận được sự uy hiếp, vội gật đầu: "Biết rồi, biết rồi. Sau này tụi tôi không làm phiền cháu nữa đâu."
Trước đây, mỗi tháng ba của Loan Loan vẫn gửi một khoản nhỏ cho bà nội, đủ để bà sống thoải mái. Cũng từng có lần chú út muốn đòi tiền, nhưng bị ba cô chỉnh cho một trận, từ đó không dám hó hé.
Giờ nghe tin ba cô gặp chuyện chẳng lành, chú ta lại nổi lòng tham, định mượn tay mẹ mình để đòi tiền. Ai ngờ cô cháu gái tưởng là yếu đuối lại nhẫn tâm chẳng kém gì ba mình.
Thấy rõ không làm gì được, chú út hậm hực kéo mẹ mình rời đi. Lúc quay đầu lại, thoáng nhìn sườn mặt Bạch Loan Loan, chú bỗng giật mình như thể nhìn thấy hình bóng người anh trai tài giỏi hơn mình ở mọi mặt năm xưa. Trong khoảnh khắc, cái chân từng bị gãy còn tê rần, càng khiến chú vội vã kéo mẹ ra khỏi đó.
Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh cô chỉ nói vài câu đã đuổi được cả hai đợt người vừa rồi còn khóc lóc la ó, ai nấy liếc nhau có người ngưỡng mộ, có người cảnh giác, có kẻ chẳng mấy quan tâm, lại có người nhìn cô đầy khinh miệt. Tất cả lướt qua nhau trong im lặng.
Bạch Loan Loan quay người. Một nhóm người vốn đứng chờ sẵn, vội vàng chỉnh lại áo quần định tiến lên chào hỏi. Nhưng cô chẳng thèm để tâm, chỉ lạnh lùng hỏi luật sư đứng bên:
"Luật sư Vương, ba mẹ tôi ở công ty nắm bao nhiêu phần cổ phần?"
Luật sư Vương mở tài liệu, trả lời: "Ông Bạch nắm 40%, bà Bạch nắm 11%, cộng lại là 51%. Hiện tại toàn bộ số cổ phần này đều chuyển sang tên cô."
Ánh mắt Bạch Loan Loan liếc qua đám người đang thấp thỏm bên cạnh, hỏi tiếp: "Vậy tức là tôi có quyền quyết định mọi việc ở công ty, không cần thông qua ai nữa đúng không?"
Luật sư chỉnh lại gọng kính, nhìn sang mấy cổ đông đứng bên, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy. Cô đang nắm giữ hơn 50% cổ phần, là cổ đông lớn nhất của công ty. Mọi quyết định đều có thể do cô đưa ra."
Chính vì thế, mấy cổ đông mới bắt đầu lo lắng. Trước kia, dù ông Bạch là cổ đông lớn nhất, nhưng ông và vợ đều có năng lực, làm việc đâu ra đấy. Bọn họ chỉ cần ngồi yên cũng được chia lợi nhuận. Nhưng bây giờ công ty lại rơi vào tay một cô gái trẻ, ai mà yên tâm được? Chỉ sợ không khéo vài hôm nữa cô gây họa thì chết cả đám.
Nhất là sau chuyện vừa rồi, ai cũng thấy rõ cô không phải kiểu người dễ bị chi phối.
Mọi ánh mắt nhất loạt chuyển sang ông Vương – người đang nắm 25% cổ phần. Ông ta híp mắt nhìn cô, vừa định bước lên trò chuyện thì bị câu nói tiếp theo của cô dội một gáo nước lạnh:
"Tôi muốn bán toàn bộ cổ phần. Luật sư, chắc anh giúp tôi tìm được giá tốt đúng không?"
Luật sư liếc qua một người trong đám cổ đông đang đỏ mặt phừng phừng, lập tức hiểu ý, mỉm cười: "Tất nhiên. Hiện giờ ngành cổ phiếu đang rất tiềm năng, rất nhiều người muốn mua. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thủ tục ngay cho cô."