Mị hồ là một nhánh hoàn toàn khác biệt, chẳng liên quan gì đến Cửu Vĩ Hồ. Loài hồ ly này không ăn thịt, cũng không cần thức ăn như con người. Thứ nuôi sống bọn họ là tình yêu – cảm xúc yêu thương phát ra từ con người. Càng được yêu nhiều, pháp lực và tu vi của họ càng mạnh, nhan sắc và dáng người cũng càng xinh đẹp, quyến rũ.

Nhưng con người sống chẳng được bao lâu, một đời chỉ tầm trăm năm, có thể yêu bao nhiêu? Tình cảm mà Mị Hồ hấp thu từ họ cũng rất giới hạn. Chưa kể giờ còn bị luật trời quản chế từ sau khi thế giới loài người ổn định, yêu quái không được phép tự ý biến thành người để trà trộn vào nữa.

Vì vậy, những yêu quái mới sinh ở Yêu giới đều phải tu luyện và trưởng thành thông qua báu vật là Tháp Lưu Ly Vạn Pháp, đây là thứ có thể đưa họ tiến vào ba nghìn thế giới nhỏ bên trong để học cách trưởng thành lên.

Hồ Loan Loan là một Mị Hồ. Ngay từ lúc mới sinh, cô đã được đưa vào tháp. Tuy nhiên, vì đặc tính riêng của tộc Mị Hồ và quy định bảo vệ trẻ vị thành niên ở Yêu giới, nên hồ ly con chưa đủ tuổi sẽ không được phép tiến vào tháp tu luyện, mà phải chờ đến khi trưởng thành. Thế là, trước khi đủ tuổi, tất cả Mị Hồ đều chỉ biết cắn răng chịu đựng sống lay lắt chờ ngày được vào tháp tu luyện.

Các trưởng lão của tộc từng nhiều lần lên tiếng kiến nghị với cấp trên, nhưng cũng chỉ nhận lại một câu cụt lủn: "Trẻ con thì không được yêu đương."

Câu đó chặn họng tất cả, không ai nói lại được. 

Bất đắc dĩ, những mị hồ chưa trưởng thành đành phải sống lê lết cho qua ngày. May mà mị hồ khi còn nhỏ không cần ăn uống gì, chỉ cần... sống là được.

Và hôm nay, cuối cùng Hồ Loan Loan đã trưởng thành! Cô không chờ nổi nữa, vơ vội vài thứ cần thiết rồi lao thẳng vào Tháp Lưu Ly Vạn Pháp. Còn chưa kịp nói dăm ba câu với các trưởng lão, thì cô đã biến mất không còn bóng dáng.

Mở mắt ra, Hồ Loan Loan nhìn đôi tay đôi chân nhỏ nhắn, gầy guộc của mình, ánh mắt tò mò: thì ra, sau khi bước vào ba nghìn thế giới nhỏ, bản thể sẽ bị phong ấn thành hình người giống y như thật.

Việc này là để phù hợp với vòng đời ngắn ngủi của con người. Mỗi thế giới chỉ được "yêu" một người, nghiêm ngặt tuân theo chế độ một vợ một chồng. Nếu không kiểm soát, với bản tính phóng túng của Mị Hồ thì không biết sẽ loạn đến mức nào.

Loan Loan đứng dậy, đánh giá xung quanh. Căn phòng nhỏ xinh xắn, gọn gàng và đầy đủ quần áo, túi xách các kiểu. Nhìn một cái là biết chủ nhân cơ thể này cũng mê cái đẹp y như cô. Cô bước đến trước gương. Trong gương phản chiếu một thiếu nữ tuyệt sắc: mày lá liễu cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, môi hồng tự nhiên, sống mũi cao thanh tú, đôi mắt hạnh long lanh như chứa nước. Ánh nhìn ấy... thật sự có thể khiến người ta chết đuối trong đó.

Đặc biệt ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, khiến tim người nhìn phải rung lên một nhịp.

Loan Loan nhìn gương mặt quen thuộc ấy, hơi nản lòng: vẫn giống như trước, chẳng thay đổi gì. Da vẫn chưa đủ trắng, lỗ chân lông hơi to, vòng một cũng không...

Nhưng nghĩ lại, giờ mình đã vào được thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua Hồ Mỹ Mỹ thôi.

Tộc Mị Hồ ai cũng yêu thích cái đẹp. Ngoại hình chính là thước đo thể hiện tu vi và năng lực. Danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân" không chỉ là sự công nhận tối cao mà còn là vinh quang của cả tộc.

Hồ Mỹ Mỹ – đệ nhất mỹ nhân toàn Yêu giới – cũng là mẫu thân đã sinh ra Loan Loan. Bà chính là mục tiêu mà Loan Loan muốn vượt qua. Tộc Mị Hồ không sinh con theo cách tự nhiên. Khi tu vi đạt đến một mức nhất định, họ sẽ phải từ bỏ một phần pháp lực để sinh ra đời một hồ con. Bất kể là hồ đực hay cái, đều giống nhau.

Tuy nhiên, khi sống trong các thế giới nhỏ, thân phận nào thì sống đúng với thân phận đó. Nếu là con người thì phải chấp nhận mọi thứ như người thật là sinh, lão, bệnh, tử, và cả... mang thai.

Chờ đến lúc cơ thể này già đi và chết, bản thể sẽ trở lại, tiêu hóa phần tình cảm đã hấp thu, rồi tiếp tục bước vào thế giới tiếp theo.

Ở thế giới này, Hồ Loan Loan mang thân phận là một cô nhi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi ở Hong Kong. Một nơi đất chật người đông, giới nhà giàu thì ngày càng nhiều. Làm từ thiện, quyên góp cho trại trẻ mồ côi chính là cách giới nhà giàu có thể hiện bản lĩnh và xây dựng hình ảnh.

Thế nên, cuộc sống của Hồ Loan Loan à không, phải gọi là Phương Loan Loan từ nhỏ cũng không đến nỗi quá cực khổ. Những đứa trẻ trong trại đều mang họ Phương theo tên viện trưởng, trừ khi đã có tên riêng từ trước.

Hong Kong hiện nay là một xã hội có nhịp sống nhanh, ai cũng chịu áp lực cao. Mỗi người đều có chút sở thích riêng để xả stress. Phương Loan Loan là kiểu người cứ không vui là đi mua sắm.

Sau khi nhập vào thân xác này, Hồ Loan Loan rất tận tâm tiếp tục cái thói quen đó. Nhưng mục đích của cô không phải để xả stress, mà là: 

"Oa~ cái túi này xinh quá, hợp với bộ đồ hôm trước mới mua rồi còn gì!
Oa, váy này đẹp ghê, mà cần phải có túi đi kèm. À giày thì càng quan trọng hơn, váy vàng mà phối giày đen thì ai chịu nổi, phải mang luôn nguyên bộ về mới được~"

Mỗi thân xác trong thế giới nhỏ đều được tạo ra khi nguyên thần bước vào như một nhân vật ngầm trong game, được cài sẵn số hiệu, âm thầm xuất hiện, hòa vào thế giới loài người mà không ai hay biết.

Nói cách khác, Hồ Loan Loan chính là Phương Loan Loan, mà Phương Loan Loan cũng chính là Hồ Loan Loan.

Nhưng niềm vui mua sắm chẳng kéo dài được lâu. Khi nhìn đến chiếc thẻ tín dụng thứ mười bị quẹt từ chối, Loan Loan đành tiếc nuối bỏ lại cái vòng tay mình vừa ưng ý. Cô còn chưa kịp đặt lại chiếc vòng cổ thì một giọng nói vang lên bên cạnh:

"Chào bạn, cái vòng tay này bạn không lấy nữa, cho mình thử được không?"

Loan Loan ngẩng đầu, thấy một cô gái ăn mặc thời thượng đang đứng trước mặt. Người này nhìn chiếc vòng tay vàng hồng long lanh trên kệ, ánh mắt sáng rực. Có người đang thử nên cô phải đứng đợi nãy giờ. Vừa thấy Loan Loan bỏ vòng xuống là vội vã lao tới ngay.

Cô vừa nhìn vừa reo lên: "Ơ? Phương Loan Loan?"

Loan Loan khựng lại một giây, sau đó cũng nhận ra người quen cũ: "Phương Phương Phương?"

Cô gái kia vui vẻ gật đầu lia lịa: "Đúng rồi! Không ngờ lại gặp cậu ở đây!"

Cả hai từng cùng lớn lên ở trại trẻ, nhưng sau này vào đại học khác nhau, rồi mỗi người một ngả. Thời gian về thăm viện cũng khác, nên đã mấy năm không gặp. Tình cờ gặp lại bạn cũ khiến cả hai vui vẻ hẳn. Khi nhìn nhau, rồi nhìn đống túi lớn túi nhỏ trong tay đối phương, cả hai cùng phá lên cười đúng là "đồng đạo".

Tay xách nách mang, mỗi người ôm một đống chiến lợi phẩm, vừa cười vừa nói chuyện rôm rả bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Phía sau, nhân viên bán hàng hớn hở tiễn khách: "Đúng là khách hàng vàng! Mua sắm dứt khoát, tiêu tiền không cần nghĩ. Thêm vài người như vậy là chỉ tiêu năm nay xong sớm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play