Vừa dứt lời, mọi người lập tức xúm lại vây quanh hai người: "Không cần làm phức tạp vậy đâu, bán luôn cho bọn tôi đi."
Một người vừa nói vừa nở nụ cười có vẻ tử tế, nhìn về phía Bạch Loan Loan: "Loan Loan à, còn nhớ chú Vương không? Hồi nhỏ chú còn bế cháu nữa đấy."
Bạch Loan Loan lạnh nhạt đáp: "Không nhớ."
Vương tổng:...
Dù vậy, nét mặt vẫn không thay đổi, vẫn là nụ cười hiền hòa đầy thân thiện: "Công ty này là tâm huyết cả đời của ba cháu. Chú và ba cháu là bạn bè lâu năm, cháu cứ yên tâm, chú tuyệt đối không để cháu thiệt thòi đâu."
Ông ta liếc sang luật sư, cắn răng đưa ra một con số. Bạch Loan Loan nhướng mày, khẽ cười: "Vậy thì cảm ơn chú Vương."
Vì số tiền giao dịch quá lớn nên một mình Vương tổng không thể nuốt hết. Ông ta phải bàn bạc với những người khác. Vài ngày sau, khi nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, Bạch Loan Loan đeo kính râm, không ngoái đầu lại mà rời khỏi tập đoàn Ánh Sao.
Ba cô biết tính con gái mình. Ông chưa bao giờ mong cô sẽ tiếp quản công ty. Thậm chí ông còn từng đùa rằng nếu sau này có được toàn bộ cổ phần, cứ bán hết đi rồi cả nhà nằm không tận hưởng cuộc sống, muốn làm gì thì làm.
Đối với ông, công ty chỉ là một công cụ để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình. Nó không bao giờ quan trọng bằng người thân của ông.
Di sản của mẹ Bạch Loan Loan là một căn nhà cổ ở Thượng Hải do bà ngoại để lại. Giờ nó thuộc về Loan Loan. Đúng lúc cô cũng vừa đậu vào ngành tiếng Pháp của Đại học Phục Đán ở Thượng Hải. Trước đó vì chuyện gia đình, cô đã xin hoãn nhập học.
Bây giờ, đứng trước cổng trường Phục Đán, cô mặc một chiếc váy dài màu lam, tóc xoăn màu nâu rối nhẹ, gió lướt qua làm váy tung bay, đẹp như một bức tranh sống động.
Phương Hiệp Văn đứng ngây người tại chỗ. Nhìn dáng vẻ có phần lúng túng của cô đang loay hoay tìm đường, cậu thấy rõ đám người xung quanh ai cũng muốn tiến đến bắt chuyện. Không chần chừ, cậu bước nhanh tới trước:
"Chào bạn, cần giúp gì không?"
Bạch Loan Loan đang loay hoay không biết tòa hành chính ở đâu thì nghe thấy giọng nam vang lên bên tai. Quay đầu lại, cô thấy một nam sinh mặc sơ mi trắng, quần jeans, gương mặt sáng sủa thư sinh đang đứng trước mặt.
"Chào bạn, bạn biết đường tới tòa hành chính không?"
Phương Hiệp Văn mỉm cười, nụ cười điển hình của một sinh viên ưu tú: "Trùng hợp ghê, mình cũng đang định qua đó giải quyết chút việc. Cùng đi nhé?"
Đôi mắt Bạch Loan Loan sáng lên: "Thật ạ? Vậy cảm ơn anh... học trưởng."
Cô là sinh viên năm nhất, gọi vậy chắc chắn không sai.
Phương Hiệp Văn mỉm cười dẫn đường: "Không có gì đâu. Em tới đó làm gì vậy?"
Nói xong liền chột dạ giải thích: "Anh không phải cố tình hỏi đâu, chỉ là tòa hành chính có nhiều phòng khác nhau, nếu biết trước anh có thể chỉ luôn cho đỡ mất công đi lòng vòng."
Cuối cùng, anh nói thêm một câu: "Nếu em không tiện nói thì cũng không sao, anh có thể giới thiệu sơ qua."
Bạch Loan Loan đáp ngay: "Không có gì đâu. Nhà em có việc nên xin lùi lịch nhập học. Giờ em tới phòng giáo vụ làm thủ tục báo danh lại."
Phương Hiệp Văn gật đầu: "Ra là vậy. Vậy thì em cứ đến thẳng phòng giáo vụ tìm thầy Lý – thầy phụ trách hồ sơ tân sinh viên. Tới nơi anh dẫn em vào."
Bạch Loan Loan cười nhẹ: "Vậy cảm ơn anh."
Nụ cười tươi như hoa của cô khiến Phương Hiệp Văn như sững lại. Chỉ một lần gặp mà xao xuyến tận tim.
Lấy lại tinh thần, anh cười càng rạng rỡ hơn: "Nãy giờ nói chuyện mà anh chưa biết tên em là gì. Anh tên Phương Hiệp Văn, ngành công nghệ thông tin, đang học cao học."
Bạch Loan Loan cũng giới thiệu lại: "Em tên là Bạch Loan Loan, ngành tiếng Pháp, sinh viên năm nhất."
Phương Hiệp Văn âm thầm lặp lại ba chữ “Bạch Loan Loan” trong đầu: "Em giỏi thật đấy. Anh học ngoại ngữ là vật vã lắm, thi đại học Tiếng Anh toàn học thuộc lòng chứ chẳng hiểu gì."
Nghe người ta khen mình, lại còn nói chuyện tự nhiên thế, cô không giấu được niềm vui: "Anh cũng giỏi mà, đậu được cao học rồi. Em còn chưa biết mình sau này có học tiếp nổi không."
Phương Hiệp Văn ngượng ngùng gãi đầu: "Anh thật ra không thi, học thẳng lên luôn."
Bạch Loan Loan trong lòng nghĩ: Anh đúng là biết khoe khéo ghê ha.
Phương Hiệp Văn cười: "Sau này nếu em cần gì, muốn học lên nữa hay có gì không hiểu trong trường, cứ hỏi anh nhé. Dù sao anh cũng học ở đây mấy năm rồi, chắc cũng hiểu biết hơn em một chút."
Bạch Loan Loan gật đầu lễ phép: "Vậy sau này phiền anh rồi."
Phương Hiệp Văn liền lấy điện thoại ra: "Vậy mình lưu số đi, có gì thì gọi."
Tới tòa hành chính, Phương Hiệp Văn đưa cô đến tận phòng giáo vụ. Khi cô làm thủ tục xong bước ra, tưởng anh đã rời đi rồi, ai ngờ vẫn thấy anh đứng đó. Vừa thấy cô, mắt anh liền sáng lên, vội chạy lại:
"Xong việc rồi hả?"
Bạch Loan Loan hơi ngạc nhiên: "Anh còn chưa đi à?"
Phương Hiệp Văn cười ngượng: "Anh sợ em ra không biết đường nên đợi chút."
Bạch Loan Loan cảm động, cười nói: "Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm. Hay là em mời anh ăn cơm nhé?"
Phương Hiệp Văn vội xua tay, hơi luống cuống: "Không không, không cần đâu. Anh không có ý gì đâu. Hay để anh mời em, ăn căn tin trường mình nha? Có món xào khá ngon đấy."
Thấy vẻ lúng túng của anh, Bạch Loan Loan phì cười: "Vậy được, cảm ơn anh trước nhé~"
Tiếng cười của cô làm bầu không khí thoải mái hẳn lên. Phương Hiệp Văn nhìn cô, vừa chạm vào ánh mắt cô liền quay đi, trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.
Sau chuyện này, hai người cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
Tối về ký túc xá, Phương Hiệp Văn nhìn tên Bạch Loan Loan trong danh bạ điện thoại, không kìm được mà mỉm cười.
Bạn cùng phòng thấy bộ dạng ấy liền trêu: "Ơ kìa, học thần nhà ta làm sao mà mặt mày xuân tình phơi phới thế kia? Không lẽ cuối cùng cũng động lòng với nữ sắc rồi hả?"
"Cô bé đó quyến rũ thế sao? Hay là lại cậu bị cô nàng Hồ Lâm cưa đổ rồi?"
Trong đám người theo đuổi Phương Hiệp Văn, Hồ Lâm là người chủ động nhất.
Nhưng khi nghe đến tên Hồ Lâm, anh lập tức nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tôi với Hồ Lâm chỉ là bạn học bình thường, không có gì hết."