Bên trong tháp Lưu Ly Vạn Pháp, sau khi chết trong thế giới nhỏ, Hồ Loan Loan quay trở lại cơ thể thật, lặng lẽ ngồi thiền, hấp thụ năng lượng tình yêu trong thế giới đó. Cảm giác ngọt ngào và yêu thương khiến cả cơ thể tràn đầy sinh lực ấy thật sự gây nghiện.
Từ khoảnh khắc Hà Cùng Phú gặp Phương Loan Loan, anh đã đặt trọn tình cảm vào cô. Tình yêu đó không hề phai nhạt theo thời gian mà chỉ ngày một sâu đậm hơn.
Trong tháp Lưu Ly Vạn Pháp, sau khi tiêu hóa toàn bộ nguồn năng lượng hấp thu, Hồ Loan Loan mở mắt. Cơ thể và nguyên thần tràn đầy cảm giác thỏa mãn khiến cô lần đầu tiên thực sự hiểu được ý nghĩa của việc Mị Hồ lấy tình làm gốc — yêu là để sống, yêu là để lớn mạnh.
Cảm giác đó khiến cô nghiện đến mức chỉ muốn lập tức quay lại thế giới nhỏ, không nán lại thêm giây nào.
Còn tình cảm với Hà Cùng Phú, theo thời gian hấp thu và tiêu hóa, ký ức cũng dần mờ nhạt. Thọ mệnh của yêu quái không thể so với con người, trăm năm chỉ là chớp mắt. Ở thế giới nhỏ, Phương Loan Loan từng yêu Hà Cùng Phú, từng cùng anh đầu bạc răng long, con đàn cháu đống. Nhưng khi quay về với bản thể, Hồ Loan Loan lại rất rõ ràng biết mình thật sự muốn gì.
Yêu quái, đặc biệt là Mị Hồ, một khi đã động tình thì rất sâu nặng… nhưng cũng rất dễ vô tình.
…
Không thể kìm được mong muốn quay lại thế giới nhỏ, Hồ Loan Loan lại lần nữa mở mắt, lần này xuất hiện trước linh đường lạnh lẽo, cô quỳ gối trong nỗi đau cô độc.
Trên linh đường là di ảnh trắng đen của một đôi nam nữ chính là cha mẹ của Bạch Loan Loan.
Sau khi tiếp nhận ký ức của cơ thể này, cô nghe thấy đám người bên cạnh tự xưng là người nhà, bạn bè đang tranh cãi kịch liệt, chỉ vì tài sản cha mẹ Bạch Loan Loan để lại sau vụ tai nạn giao thông bất ngờ.
Luật sư đứng bên cạnh, nhìn đám người đang cãi nhau, ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía Bạch Loan Loan – người đang quỳ lặng lẽ trước linh đường. Gương mặt cô tràn đầy đau khổ, vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi bi thương khi mất cha mẹ chỉ trong một đêm.
Cô mặc một chiếc váy đen, làn da trắng càng nổi bật, gương mặt tinh xảo không chút máu, trông như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô đi mất.
Luật sư nhìn hai bên đang cãi nhau, chẳng còn chút dáng vẻ thân tình nào, cau mày: "Đủ rồi. Theo di chúc mà ông Bạch và bà Bạch đã lập từ trước, toàn bộ tài sản dưới tên họ đều để lại cho con gái duy nhất - cô Bạch Loan Loan."
Ý rõ ràng: Mọi người có la hét thế nào cũng vô ích.
Mẹ ruột ông Bạch cũng chính là bà nội của Bạch Loan Loan nghe vậy thì hét lên: "Không thể nào! Con trai tôi kiếm tiền, sao lại để hết cho một con nhóc? Tôi là mẹ nó, tiền của nó là của tôi, nó phải hiếu thảo với tôi!"
Bên phía ông bà ngoại của Bạch Loan Loan liếc nhau. Bà ngoại kế cất giọng dịu dàng: "Chúng tôi không phản đối việc để lại hết cho Loan Loan. Nhưng ông ngoại của con bé sức khỏe yếu, mà con gái tôi lại là đứa con duy nhất. Về sau chuyện phụng dưỡng e là chỉ dựa vào một mình Loan Loan..."
Lời còn chưa dứt thì một giọng nữ lạnh nhạt vang lên từ phía sau: "Tôi không biết cái gì gọi là con gái duy nhất. Hai em trai của mẹ tôi, chẳng phải đều là con trai ruột của ông ngoại tôi sao?"
Sắc mặt bà ngoại kế khẽ biến: "Loan Loan, mấy cậu của cháu áp lực cuộc sống lớn, nhà còn con nhỏ. Mẹ cháu là con gái thì chăm sóc cha mẹ là chuyện nên làm..."
Bạch Loan Loan bật cười lạnh: "Chuyện nên làm? Vậy mời ông ngoại giải thích cho rõ vụ giành quyền nuôi dưỡng mẹ tôi đi. Lúc ly hôn, quyền nuôi dưỡng thuộc về bà ngoại, ông ấy còn ký đơn cam kết không chu cấp dưỡng lão về sau. Giấy tờ vụ đó vẫn còn lưu ở tòa đấy, cần tôi in ra cho mọi người xem không?"
Trước đây, bà ngoại Bạch Loan Loan đã kiên quyết ly hôn vì ông ngoại ngoại tình. Bạch Loan Loan chẳng hiểu nổi sao ông ngoại còn mặt dày đến tranh giành tài sản con rể con gái mình để lại. Khi cha mẹ cô còn sống, ông từng đến đòi tiền một lần, bị mẹ cô mắng té tát. Giờ lại dám tới nữa, nghĩ cô dễ bắt nạt chắc?
Sắc mặt ông ngoại cô đanh lại, trừng mắt nhìn bà vợ hiện tại: "Còn nói gì nữa? Không biết dạy con thì đừng đẻ. Tiền của người khác dơ bẩn như vậy, tôi không thèm!"
Thấy không chiếm được lợi, ông lão ngoại tình tức tối dẫn người bỏ đi.
Giải quyết xong một phe, Bạch Loan Loan quay sang nhìn thẳng vào bà nội.
Bà nội cô bực bội trợn mắt: "Nhìn cái gì? Tao nuôi ba mày lớn lên, nó không có con trai, của cải phải để cho em trai nó chứ. Mau giao hết tài sản ra đây. Tới lúc mày lấy chồng, tao còn có thể chống lưng cho mày. Bằng không thì..."
Bạch Loan Loan không muốn nghe tiếp cái giọng trọng nam khinh nữ ấy nữa: "Bằng không thì sao? Gả tôi cho ông già à? Bà đã nói chuyện đó bao nhiêu lần rồi đấy. Bà không biết buôn bán phụ nữ là phạm pháp sao?"
Bà nội mở miệng định đáp, nhưng Bạch Loan Loan cắt ngang:
"Có máu mủ cũng không thay đổi được luật pháp. Nếu bà còn nói nữa, tôi sẽ báo cảnh sát về vụ bà định gả tôi cho người ta năm xưa, kèm theo chuyện cậu út và anh họ quý báu của tôi. Xem thử lần này ai vào tù trước?"
Bà nội có hai con trai. Người con cả là bố của Bạch Loan Loan, nhưng từ nhỏ bà đã thiên vị con út, thương yêu cháu trai bên đó hơn cả. Nhưng trớ trêu thay, cưng chiều mấy cũng chẳng nên người.
Bố Bạch Loan Loan tuy là con cả nhưng luôn bị ghét bỏ, thế mà lại học giỏi, thành đạt. Bà nội từng muốn tráo người, định cho con út giả làm anh để đi học đại học thay, chỉ tiếc tuổi chênh lệch quá lớn, không thể qua mặt ai.
Hồi bố cô đi học, tiền học phí phần lớn là do tự ông làm thêm kiếm được, còn lại là học bổng, miễn giảm học phí, trợ cấp sinh hoạt. Bà nội chưa từng bỏ ra một xu.
Nói trắng ra, bố cô có thể thành người là hoàn toàn nhờ vào chính sức mình.