Thấy Phương Loan Loan không phản ứng gì với mình, Hà Cùng Phú trong lòng thấy cực kỳ khó chịu: Cô ấy coi buổi hẹn hôm nay quan trọng đến vậy à? Đến cả sếp như mình cũng không đáng bận tâm?

Anh đứng sau lưng cô, không nhịn được hỏi: "Này, rốt cuộc em đi hẹn hò với ai vậy? Buổi tối rồi, bên ngoài nhiều người xấu lắm đấy."

"Với lại, cái người em sắp gặp đó, đẹp trai bằng anh không? Có giàu bằng anh không? Có..."

Phương Loan Loan cảm nhận được ánh mắt đầy u oán phía sau, trong lòng nghĩ nếu không cho anh một câu trả lời chắc mình cũng chẳng trang điểm xong nổi mất.

Cô xoay người lại, nhìn anh: "Giờ sếp còn quản cả đời tư nhân viên luôn rồi à?"

Hà Cùng Phú nghe chất vấn lạnh tanh như vậy, lòng đau như bị bóp nghẹt: "Em chỉ xem anh là sếp thôi sao?"

Nhìn thấy ánh mắt anh đầy buồn bã, giọng cô bỗng dịu lại. Làm ơn đi, đừng nhìn mình kiểu đó nữa, như thể mình vừa làm chuyện tội lỗi gì không bằng.

Cô khoanh tay trước ngực, chiếc đai áo ngủ mỏng manh bị ép sát, để lộ đường cong quyến rũ.

"Vậy... nếu không coi anh là sếp... em nên coi anh là gì đây?"

Giọng cô nhẹ nhàng, kéo dài từng chữ, từng bước tiến gần về phía anh, như thể sắp nhào vào lòng anh.

Ánh mắt Hà Cùng Phú vô thức lướt qua ngực cô, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt, vội kéo cà vạt nới ra. Giọng anh cũng không còn gay gắt mà yếu dần, như thể đang làm nũng:

"Vậy... không coi là sếp thì... làm người yêu cũng được mà ~"

Phương Loan Loan nhướng mày, cười như không cười nhìn anh: "Người yêu á ~"

Giọng cô ngân dài, vừa như cợt nhả vừa như khiêu khích, khiến Hà Cùng Phú tim đập loạn, hồi hộp chờ câu trả lời, chỉ sợ cô sẽ nói lời từ chối.

Phương Loan Loan xoay người đi, để lại một câu lửng lơ:

"Vậy thì... xem biểu hiện của anh thế nào đã ~"

Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Hà Cùng Phú uể oải ngồi vào xe, mặt mày cau có. Tài xế rón rén hỏi:

"Sếp... sếp à, Phương thư ký có ở nhà không ạ?"

Hà Cùng Phú mặt đăm chiêu, cả người toát ra khí chất người lạ chớ đến gần: "Có."

Tài xế nhìn sắc mặt anh, đoán mò trong lòng: Chắc là bị từ chối rồi...

"Sếp, anh không sao chứ?" Kỳ thực muốn hỏi: "Có phải bị từ chối không?" Nhưng thân là người làm công ăn lương, anh ta chỉ dám khéo léo hỏi han.

Hà Cùng Phú ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tài xế: "Tiểu Hoàng, cô ấy nói phải xem biểu hiện của tôi. Vậy tôi nên thể hiện thế nào đây?"

Tài xế: "Dạ...?"

Hà Cùng Phú thấy anh ta ngơ ngác, tỏ vẻ bực bội, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bên cạnh chỉ có mình Tiểu Hoàng, đành phải nhẫn nhịn kể lại toàn bộ câu chuyện. Sau khi nghe xong, Tiểu Hoàng há hốc miệng nhìn sếp mình đầy mong chờ, không biết nên nói gì.

Không phải... sếp à, ban đầu không phải anh định đi tra xem cô ấy hẹn hò với ai sao? Sao giờ lại thành tự hỏi phải làm sao để theo đuổi người ta rồi? Nhưng nhìn vẻ mặt sếp lúc này, có nói gì cũng vô ích. Tiểu Hoàng đành thuận theo dòng suy nghĩ của sếp mà góp ý:

"Phụ nữ muốn xem đàn ông thể hiện, thì cái họ cần là thái độ. Mà thái độ thì tốt nhất không phải nói bằng miệng, mà phải hành động. Tôi nghĩ Phương thư ký muốn xem là anh có thật sự theo đuổi cô ấy không. Sếp muốn làm người yêu cô ấy thì phải theo đuổi đàng hoàng chứ ~"

Hà Cùng Phú: "Rõ ràng vậy à?"

Tiểu Hoàng: "Gì cơ ạ?"

Hà Cùng Phú: "Là người yêu á."

Tiểu Hoàng nhìn anh gật đầu chắc nịch: "Rõ ràng lắm."

Thấy sếp như đang suy tính điều gì, Tiểu Hoàng lén buông một câu: "Phương thư ký xinh đẹp như vậy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Mấy hôm trước còn có người tặng hoa nữa, không biết cô ấy có nhận không."

Vừa dứt lời, mắt Hà Cùng Phú lập tức bừng sáng, chiến ý và cảm giác nguy cơ trào dâng:

"Tiểu Hoàng, mau gọi bên cửa hàng hoa giao gấp cho tôi một bó thật đẹp! Mai đặt bàn nhà hàng, tôi muốn mời cô ấy ăn tối! Còn nữa..."

Nghe sếp dồn dập chỉ đạo, Tiểu Hoàng lập tức đáp lời: "Dạ sếp! Sếp à, hay là chút nữa khi Phương thư ký xuống, anh tự mình đưa cô ấy đi luôn nhé? Vừa biết được đối tượng hẹn hò là ai, vừa có thêm thời gian ở cạnh cô ấy."

Hà Cùng Phú nghe xong, ánh mắt đầy khen ngợi: "Ý hay đấy, Tiểu Hoàng! Thưởng lương cho cậu."

"Vậy cậu xử lý mọi việc đi, rồi về trước, để xe lại cho tôi." Tiểu Hoàng vừa nghe tới thưởng lương, mắt sáng rỡ: "Cảm ơn sếp!" Sau đó hí hửng xuống xe, gọi điện đặt hoa, đặt chỗ nhà hàng.

Mấy việc này làm một cuộc gọi là xong. Sau khi lo xong mọi thứ, Tiểu Hoàng đem hoa tới đưa tận tay Hà Cùng Phú, rồi vui vẻ lái xe khác đi đón bạn gái.

Phương Loan Loan sau khi chuẩn bị xong xuôi bước xuống, vừa ra khỏi cửa đã thấy Hà Cùng Phú đang tựa vào xe, tay cầm bó hoa hồng to.

Thấy cô xuất hiện, mắt anh sáng rực. Cô mặc váy đỏ ôm dáng, giống như một đóa hồng rực rỡ, làm Hà Cùng Phú như bị hớp hồn. Nhưng nghĩ đến việc cô ăn mặc xinh đẹp như vậy để đi gặp người khác, dù là ai, lòng anh cũng thấy không thoải mái.

Đưa hoa cho cô xong, anh lịch sự mở cửa xe: "Đi thôi, để anh đưa em qua đó."

Phương Loan Loan đón lấy bó hoa, cúi đầu ngửi nhẹ. Khuôn mặt trắng mịn tinh xảo chạm vào sắc đỏ rực rỡ của những bông hoa, khiến người nhìn thấy không biết đâu là hoa, đâu là người đẹp hơn.

Đưa cô đến nơi, suốt quãng đường đi, Hà Cùng Phú như biến thành người khác lịch sự, ân cần, dịu dàng hết mức.

Khi cô xuống xe, anh còn chu đáo nhắc: "Hoa ôm đi sẽ bất tiện đấy, để trong xe anh giữ hộ. Anh sẽ đợi em ở đây, lúc về anh đưa em về."

Vừa nói xong, trong đầu đã mường tượng ra cảnh hai người cùng về, hạnh phúc biết bao.

Phương Loan Loan nhìn ra mà không nói gì, gật đầu đồng ý, rồi xách túi đi tìm Phương Phương Phương.

Hôm nay là Phương Phương Phương gọi điện bảo cô ấy đã tìm được việc mới, mà lại còn làm ở chỗ bác sĩ tâm lý, thế là vừa chữa bệnh, vừa có tiền tiêu. Căn bệnh nghiện mua sắm của cô bạn chắc sắp khỏi rồi. Vui quá nên cô nàng mới hẹn Phương Loan Loan ra ăn mừng.

Mức độ nghiện mua sắm của Phương Phương Phương còn kinh khủng hơn Loan Loan. Thấy gì cũng muốn mua, không mua thì ngứa tay, đúng chuẩn bệnh tâm lý — nghiện mua sắm. Vì vậy cô ấy mới quyết định đi khám bác sĩ tâm lý, ai ngờ vừa khám đã tìm được luôn việc, đúng là song hỷ lâm môn, tất nhiên phải ăn mừng.

Nhưng ăn xong, hai người đi ngang qua một cửa hàng quần áo, Phương Phương Phương lại không kìm được, điên cuồng mua sắm như cũ. Phương Loan Loan ngơ ngác giữ cô lại: "Ê, bác sĩ tâm lý của cậu là thật không đấy? Hay chỉ là lang băm lừa tiền?"

Phương Phương Phương lúc này đã chất đầy đồ trong tay: "Bác sĩ bảo phải từ từ. Tớ đang kiểm soát mà! Nhưng cũng phải cho bản thân xả một chút, không là bị phản tác dụng đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play